Hắc quang lan ra khắp bầu trời, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn tấm phù văn cổ xưa lơ lửng trên không, ở đó tỏa ra một luồng năng lượng kinh người.
- Hắc Ám Tổ Phù?
Ở đây cũng có không ít người có nhãn lực, vì thế rất nhanh bọn họ đã nhận ra sự kỳ lạ trong luồng năng lượng đó, sau đó những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.
Nguyên Thương chau mày nhìn Hắc Ám Tổ Phù xuất hiện trên trán Thanh Đàn. Thứ năng lượng đó rất giống Hắc Ám Tổ Phù trong truyền thuyết, nhưng dường như có gì đó không đúng lắm.
Hắc Ám Tổ Phù không chỉ có mức năng lượng như thế này.
Ánh mắt Nguyên Thương lấp lánh, một lúc sau dường như nghĩ ra điều gì, cặp mày nhướng lên, lẩm bẩm:
- Thì ra là phù văn mô phỏng theo Hắc Ám Tổ Phù!
Nhãn lực của Nguyên Thương cũng không tầm thường, chỉ dựa vào chút manh mối đã đoán được Hắc Ám Tổ Phù này của Thanh Đàn không phải bản thể.
- Hắc Ám Tổ Phù là bảo vật trấn điện của Hắc Ám Điện, mà tấm Linh phù này lại được mô phỏng vô cùng hoàn hảo, hiển nhiên cũng chỉ có một vài lão quái vật trong Hắc Ám Điện mới làm được. Nữ tử này có thân phận thế nào lại có được nó?
Nguyên Thương không ngừng phán đoán.
- Lẽ nào ả ta là người của Hắc Ám Điện?
Nguyên Thương nhíu mày, nếu vậy thì phiền phức rồi, thực lực Hắc Ám Điện không hề thua kém Nguyên Môn, nếu giết ả ta thì có lẽ Hắc Ám Điện sẽ không để yên. Hơn nữa ả ta có thể mô phỏng được Hắc Ám Tổ Phù, chắc hẳn cũng có địa vị không tầm thường trong Hắc Ám Điện.
Ầm ầm!
Trong lúc Nguyên Thương đang suy nghĩ thì Hắc Ám Tổ Phù bay ra từ trán Thanh Đàn bỗng bắn ra hắc quang, ngưng tụ lại trên không trung, sau đó biến thành một đạo hắc ảnh khổng lồ, mơ hồ tỏa ra một thứ sức mạnh vô cùng hung hãn.
Hắc ảnh thành hình, trước bao ánh mắt chăm chú, giơ bàn tay khổng lồ ra tóm lấy lưỡi liềm màu đen.
Hắc ảnh đứng sừng sững trong không trung, tay cầm lưỡi liềm đen nhìn tựa như Tử Thần giáng lâm, lan tỏa luồng năng lượng vô cùng hung hãn.
Tiếng Phượng ngâm trong trẻo bỗng vang lên, Ứng Hoan Hoan ngồi ở đằng xa, gương mặt hơi tái đi, nhưng rồi nàng nghiến răng, gảy mạnh dây đàn, một làn sóng âm đem theo sự lạnh lẽo vang lên.
- Thiên Hoàng Cầm, Thiên Âm Niết Bàn!
Sau khi Ứng Hoan Hoan dứt lời, trong quầng sáng đỏ rực phía trên bỗng ra những âm thanh du dương, sau đó những ngọn lửa rực cháy tràn ra khỏi quầng sáng, đem theo sức mạnh hủy diệt, tựa một tảng thiên thạch vút qua chân trời lao thẳng về phía Nguyên Thương.
Tảng thiên thạch bay ra, từ nó khuếch tán những âm thanh huyền diệu, nguyên lực trong thiên địa dường như hoàn toàn bạo động theo những luồng thanh âm đó.
- Hắc Ám Ma Liêm, Trảm Hồn!
Khi công kích mạnh mẽ của Ứng Hoan Hoan vừa bay ra, ánh mắt Thanh Đàn lóe lên vẻ ngưng trọng, sau đó thủ ấn biến hóa, tiếng hô khẽ vang ra.
Thanh Đàn vừa dứt lời, hắc ảnh khổng lồ cầm lưỡi liềm lập tức bước ra, chém xuống Nguyên Thương.
Rầm!
Lưỡi liềm chém xuống, không gian phía trước như méo mó đi, một đạo hắc quang khổng lồ hàng trăm trượng xuyên qua hư không, chớp mắt một cái đem theo khí tức mạnh mẽ lạnh băng chém xuống Nguyên Thương.
Uỳnh uỳnh!
Công kích của hai cô gái gần như được phát động đồng thời. Mọi người nhìn lên cảnh tượng đó ánh mắt đều đầy vẻ chấn kinh. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ với thực lực của Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn lại có thể thi triển được công kích khủng khiếp đến vậy. Với công kích này, chắc hẳn ngay cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh cũng phải chọn cách tránh né!
- Thật sự không ngờ, hai cô gái này tuổi đời còn trẻ mà thủ đoạn đã lợi hại như vậy.
Ngô Quần ngẩng đầu lên nhìn, đầy vẻ cảm thán.
- Nhưng đối thủ lần này của bọn họ là Nguyên Thương. Hắn ta đánh bại được cả Thần Khôi, trong số các đệ tử Đông Huyền Vực còn ai chế ngự được hắn đây?
Nói đến đây, Ngô Quần liếc nhìn Tô Nhu một cái, quả nhiên Tô Nhu tựa hồ như rất muốn phản bác, hắn liền lắc đầu khổ não:
- Có phải muội lại định nói Lâm Động đại ca của muội làm được không?
Tô Nhu đỏ mặt, lẩm bẩm gì đó nhưng rồi không nói ra.
- Muội nên cầu mong cho hắn nhanh chóng đến đi, nếu không trận chiến này kết thúc sẽ là đòn đả kích rất lớn tới danh tiếng của hắn đấy. Dù hắn có lý do vắng mặt hợp lý thế nào, nhưng nếu hắn không xuất hiện thì đệ tử Đạo Tông sẽ vô cùng thất vọng.
Ngô Quần nghĩ một chút, nhìn Tô Nhu, nói:
- Dù là người chiến bại cũng được người ta tôn trọng hơn một người không chịu xuất hiện ứng chiến.
Tô Nhu nghe vậy, hai tay bất giác nắm chặt, cắn môi nói:
- Lâm Động đại ca nhất định sẽ tới!
- Hy vọng là thế!
Ngô Quần nhún vai, nhìn lên bầu trời không chớp mắt. Ngay sau đó, đồng tử của hắn hơi co lại, bởi vì lúc này, hai đạo công kích vô cùng hung hãn đã phong tỏa đường lui của Nguyên Thương, cuối cùng lao xuống.
- Nguyên Đế Điển, Nguyên Đế Chung!
Đòn công kích đủ để khiến bất cứ cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong nào phải lạnh gáy cuối cùng đã oanh kích lên người Nguyên Thương. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, Nguyên Thương cũng hô lên một tiếng.
Uỳnh!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên chói tai, một cơn bão nguyên lực cuồng bạo đáng sợ hình thành trên bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Dường như cả không gian đều biến dạng, ngọn núi bên dưới cơn bão lập tức nổ tung, mặt đất cũng nứt toác thành vô số khe rãnh khổng lồ, không ít người hốt hoảng lùi về sau.
Trước bao ánh mắt chấn kinh, làn sóng năng lượng kéo dài mấy phút sau mới dần tan đi. Sau khi cơn bão tan hết, mọi ánh mắt đều nhìn về nơi trung tâm của cơn bão ấy.
Ánh sáng cuồng bạo dần dần tắt tịm, một chiếc chuông cổ khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
- Nguyên Thương sư huynh đỡ được rồi, thực lực thật đáng sợ!
Nhìn chiếc chuông cổ xuất hiện, đám đệ tử Nguyên Môn ở phía dưới lập tức bùng nổ tiếng hoan hô. Còn đám đệ tử Đạo Tông thì sắc mặt nhợt nhạt, bọn họ đều biết Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn không thể thi triển công kích đáng sợ như vừa rồi thêm lần nữa.
Rắc!
Trước sự chú ý của tất cả mọi người, trên chiếc chuông xuất hiện những vết rạn nứt, rồi nhanh chóng lan rộng, Nguyên Thương lại xuất hiện trên bầu trời.
Mọi ánh mắt đều nhìn về Nguyên Thương, nhất thời đồng tử không ít người phải co rút lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy trước ngực Nguyên Thương xuất hiện một vết máu dài nửa thước!
- Nguyên Thương cũng bị thương rồi!
Nhìn vết thương nơi ngực Nguyên Thương, cả không gian vang lên những tiếng ồ kinh ngạc. Hai nữ tử này cũng thật lợi hại, công kích vừa rồi tuy cuối cùng đã bị Nguyên Thương chặn lại nhưng cũng khiến hắn thọ thương.
Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn ở phía xa, cảm giác trong lòng nhất thời chùng xuống. Không ngờ liên thủ công kích mạnh nhất của hai người bọn họ cũng không thể đạt được kết quả mong muốn. Thực lực Nguyên Thương quả thực đáng sợ!
- Ha ha, nhiều năm rồi chưa có cảm giác bị thương!
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn vết thương trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn với ánh mắt dữ dằn:
- Có điều, buổi biễu diễn của các ngươi đến lúc kết thúc rồi!
Vừa dứt lời, sát ý lạnh thấu xương tỏa ra từ cơ thể Nguyên Thương, hắn bước ra một bước, thân hình biến thành quang ảnh lao thẳng về phía Ứng Hoan Hoan.
Thấy Nguyên Thương động thủ, sắc mặt Ứng Hoan Hoan khẽ đổi, tay khẽ gảy đàn, hơn chục làn sóng âm đỏ rực bắn ra.
Rầm rầm rầm!
Thế nhưng, đối mặt với công kích của Ứng Hoan Hoan, mười ngón của Nguyên Thương búng ra liên tục, kình phong đánh tan sóng âm của Ứng Hoan Hoan, sau đó tốc độ không hề giảm, tiếp tục lao tới. Xem ra hắn định hạ sát thủ rồi!
- Đứng lại!
Thanh Đàn thấy Nguyên Thương tấn công Ứng Hoan Hoan cũng khẽ giật mình, vội vàng lao tới, vung lưỡi liềm lên, xuyên thủng hư không chém xuống Nguyên Thương.
- Cút!
Sắc mặt Nguyên Thương lạnh băng, lật tay tung một chưởng, nguyên lực hùng hồn nhanh như chớp đánh lên người Thanh Đàn.
Ầm!
Bị đánh trúng, Thanh Đàn bay ngược về sau, khóe miệng chảy máu.
Đánh bay Thanh Đàn, Nguyên Thương đã xuất hiện phía trước Ứng Hoan Hoan, chưởng phong mang đầy sát khí tung ra. Ứng Hoan Hoan thấy vậy, tay mạnh đập vào Thiên Hoàng Cầm, chiếc đàn bay lên chắn phía trước.
Nguyên Thương cười khảy, chưởng phong không hề suy giảm đánh thẳng lên Thiên Hoàng Cầm.
Keng!
- Phụt!
Âm thanh kim loại trong vắt vang lên, kình phong cuồng bạo cuộn trào, gương mặt Ứng Hoan Hoan đỏ ửng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắn ngược ra sau, bước chân loạng choạng, có phần thảm hại rơi xuống đất.
- Tiểu sư tỷ!
Đám đệ tử Đạo Tông ở xung quanh thấy vậy, sắc mặt đều kịch biến.
Soạt!
Nguyên Thương thấy Ứng Hoan Hoan tránh được sát chiêu, sát khí lóe lên trong mắt rồi xoay người đuổi theo. Tuy hắn có phần e dè thân phận Thanh Đàn, nhưng với, Ứng Hoan Hoan hiển nhiên là hắn có sát ý.
- Bảo vệ tiểu sư tỷ!
Hơn chục đệ tử Đạo Tông ở gần Ứng Hoan Hoan nhất thấy Nguyên Thương vẫn định động thủ, lập tức xuất hiện phía trước Ứng Hoan Hoan, nhìn quang ảnh đang bay tới với ánh mắt phẫn nộ.
- Các ngươi muốn chết!
Nguyên Thương thấy những đệ tử Đạo Tông bình thường cũng dám chắn trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên, nguyên lục hùng hồn bùng phá, nhất thời mười mấy đệ tử kia bị hắn đánh hộc máu bắn ra sau, dường như còn nghe thấy cả tiếng gân cốt gãy lìa.
Ứng Hoan Hoan nhìn những đệ tử đó ánh mắt lập tức đỏ ngầu.
- Hoan Hoan, lùi xuống!
Vương Diêm đang đấu với Lôi Thiên bỗng quát lên, vì hắn đã thấy Nguyên Thương đang tung chưởng phong về phía Ứng Hoan Hoan.
Thế nhưng Ứng Hoan Hoan lúc này đã cạn kiệt nguyên lực, nhìn Nguyên Thương đang lao tới mà không thể phòng ngự được gì.
Vèo!
Chưởng phong mạnh mẽ của Nguyên Thương lớn dần trong mắt Ứng Hoan Hoan, thế nhưng ngay trước khi chạm mục tiêu, Vương Diêm toàn thân đẫm máu đã bay rới, một chưởng đánh lên người Ứng Hoan Hoan bay ra, sau đó hắn cũng vội vàng muốn lùi về sau.
- Đã muốn cứu người thì phải trả giá!
Nhưng hắn vừa định lùi lại thì Nguyên Thương đã cười lạnh, nhanh như chớp tóm lấy cánh tay Vương Diêm, kình lực phát ra, cánh tay Vương Diêm vẹo đi, rồi một tiếng rắc vang lên.
Bốp!
Bẻ gãy tay Vương Diêm, Nguyên Thương tung cước đá Vương Diêm bay đi mấy chục mét, tạo nên trên mặt đất một rãnh dài.
- Lôi Thiên, giải quyết ả ta đi!
Nguyên Thương lạnh lùng nói.
- Ừm!
Lôi Thiên nghe vậy, thân hình khẽ động rồi xuất hiện trước mặt nàng thiếu nữ đang sững sờ nhìn Vương Diêm.
- Giờ vẫn còn thời gian quan tâm kẻ khác sao?
Lôi Thiên nhìn Ứng Hoan Hoan, ánh mắt đỏ hoe nhìn Vương Diêm, khóe miệng hắn nhếch lên, hai ngón tay cong lại, kình phong lạnh lẽo nhanh như chớp nhằm thẳng cổ họng Ứng Hoan Hoan mà bắn tới.
- Để xem lần này còn ai cứu được ngươi?
Nhìn chiếc cổ trắng ngần của nàng thiếu nữ, Lôi Thiên liếm môi, ánh mắt lóe lên khoái cảm biến thái.
Sắc mặt của tất cả đệ tử Đạo Tông đều kịch biến, ánh mắt đỏ ngầu!
- Hoan Hoan!
Trên bầu trời, Ứng Tiếu Tiếu cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt tái đi, rồi hét lên một tiếng xé lòng.
- Lúc này vẫn nên để ý đến bản thân đi!
Linh Chân cười lạnh lùng, chiếc quạt trong tay điểm ra, xuyên thủng lớp phòng ngự của Ứng Tiếu Tiếu, chạm vào vai nàng, kình khí bắn ra tạo nên một cái lỗ máu trên vai nàng.
Ứng Tiếu Tiếu thảm hại phải lùi về sau.
Nhưng lúc này Ứng Tiếu Tiếu không có tâm tư để ý đến thương thế của mình, nàng tuyệt vọng nhìn nữ tử như đóa hoa đang khô cạn sức sống trước công kích của Lôi Thiên.
- Lâm Động!
Ứng Tiếu Tiếu bỗng ngửa lên trời hét lớn, âm thanh tuyệt vọng như xé rách tâm can, khiến không ít người mắt phải đỏ hoe.
Đệ tử Đạo Tông đã bị ép đến bước đường cùng rồi!
Sau tiếng thét, Ứng Tiếu Tiếu nhìn vùng trời không chút động tĩnh, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, toàn thân vô lực ngồi bệch xuống đất. Nếu Ứng Hoan Hoan xảy ra chuyện gì thì nàng còn mặt mũi nào về Đạo Tông?
Uỳnh!
Thế nhưng khi Ứng Tiếu Tiếu tuyệt vọng thì bỗng một tiếng gió rít vang lên.
Ngay lúc ấy Ứng Tiếu Tiếu cùng rất nhiều người khác cùng ngẩng lên, bọn họ nhìn thấy một quang ảnh màu xanh đang bay tới với tốc độ khó lòng hình dung, trên thân ảnh đó tỏa ra thứ sát ý nồng đậm.
- Lâm Động!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn quang ảnh quen thuộc, đôi mắt tuyệt vọng bỗng thay đổi.
- Lôi Thiên, cẩn thận!
Nguyên Thương nhìn thấy vậy, sắc mặt hơi thay đổi trầm giọng hét lên.
Vút!
Thế nhưng hắn vừa dứt lờii thì quang ảnh với tốc độ khủng khiếp đó đã lao tới, Lôi Thiên chưa kịp phản ứng thì một đạo Long quyền lấp lánh thanh quang mang sức mạnh cực đoan đánh thẳng lên ngực hắn.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, sau đó mọi người đều thấy toàn thân Lôi Thiên bắn ngược ra sau hàng trăm mét, đâm sầm vào vách núi, cả người lún hẳn vào trong, gây ra vô số đường rạn nứt trên vách đá cứng rắn.
- Đó là Lâm Động đại ca, huynh ấy về rồi!
Trên đỉnh núi, Tô Nhu nhìn thân ảnh phủ đầy thanh quang đó, ánh mắt đầy mừng rỡ và kích động.
- Hắn thật sự quay lại rồi!
Ngô Quần cũng có chút chấn động nhìn thân ảnh vừa đánh bay Lôi Thiên, sắc mặt hơi thay đổi. Bởi vì hắn cảm nhận được thứ sát khí khủng bố phát ra từ người Lâm Động, nó nồng đậm hơn nhiều so với đám Ma quái trong Dị Ma Vực!
Lúc này hắn biết Sát Thần của Đạo Tông thật sự bạo nộ rồi!
Ngô Quần nuốt một ngụm nước bọt. Tuy hắn biết thực lực của Lâm Động và Nguyên Thương có một khoảng cách khó mà đo lường, nhưng không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy dường như lần này Nguyên Môn sẽ gặp phải bi kịch lớn!
Thân ảnh đó dường như có ma lực khiến chiến trường đang hỗn loạn bỗng nhiên tĩnh lặng hơn nhiều, đệ tử hai bên đều nhìn chăm chăm vào thân ảnh vừa mới xuất hiện kia.
Trước bao ánh mắt chăm chú, thanh quang quanh người thân ảnh kia thu dần lại, cuối cùng hiện ra một thân ảnh trẻ tuổi, chính là Lâm Động!
Trên gương mắt hắn lúc này là hàn khí lạnh thấu xương, hắn nhìn Nguyên Thương từ xa, ánh mắt tựa như của dã thú cuồng bạo khiến cho ngay cả Nguyên Thương cũng phải cảm thấy lạnh gáy.
Lâm Động nhìn Nguyên Thương rồi quay người nhìn nàng thiếu nữ mắt đỏ hoe mất đi sự linh động thường ngày, trong lòng bỗng nhói đau.
Lâm Động run run đưa tay ra vuốt ve gương mặt lành lạnh của nàng, ánh mắt đầy áy náy, khàn giọng nói:
- Xin lỗi, ta về muộn!
Khi bàn tay Lâm Động chạm vào, ánh mắt nàng thiếu nữ mới có phản ứng lại, nàng nhìn gương mặt mệt mỏi vì phải vội lên đường của hắn, nước mắt bỗng trào ra.
Ứng Hoan Hoan tiến lên hai bước rồi lao vào lòng Lâm Động, cảm xúc bị dồn nén cuối cùng cũng được bộc phát, nàng òa khóc như đứa trẻ khiến người ta phải chua xót.
- Rất nhiều sư huynh đệ của chúng ta đã bị giết rồi! Vương Diêm sư huynh gãy tay, tỷ tỷ cũng bị đả thương rồi!
Lâm Động ôm lấy Ứng Hoan Hoan, bàn tay run rẩy vuốt tóc nàng, từ khi hai người quen nhau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thiếu nữ hoạt bát luôn tươi cười kia bật khóc đến mức như thế này.
Ngay lần đó, một mình nàng ở lại ngăn chặn Ma Ấn Chúng, nàng cũng chưa từng khóc!
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn đệ tử Đạo Tông toàn thân đầy vết thương, bọn họ cũng đang nhìn hắn với ánh mắt cuồng nhiệt chứ không có chút chỉ trích vì hắn về muộn.
- Lâm Động sư đệ, bọn ta vô dụng, lại để tiểu sư muội phải ra tay!
Bàng Thống quệt đi vết máu trên mặt, ngồi trên mặt đất cười khổ, sắc mặt phức tạp nói.
- Lâm Động sư đệ, từ khi đệ vào Đạo Tông luôn tạo được kỳ tích. Tuy ta biết có lẽ làm khó cho đệ, nhưng mà…
Bàng Thống bỗng đứng dậy, rồi quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Động, gương mặt có chút điên cuồng nhìn Lâm Động, tựa như con thú bị thương tìm được tia hy vọng cuối cùng, hét lên:
- Hãy vì Đạo Tông!
Bịch bịch!
Đám đệ tử Đạo Tông ở xung quanh cùng đồng loạt quỳ xuống.
- Lâm Động sư huynh, hãy vì Đạo Tông!
Đệ tử Đạo Tông đồng thanh hô vang, âm thanh đầy thù hận khiến không ít người phải biến sắc mặt.
Lâm Động ôm chặt nàng thiếu nữ trong lòng, sau đó buông tay ra, đưa tay nhẹ nhàng quệt đi nước mắt cho nàng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn đám đệ tử Đạo Tông, trên gương mặt trẻ tuổi ấy cũng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
- Ta sẽ dùng mạng của tất cả bọn chúng bồi táng cùng những sư huynh đệ đã hy sinh!
Giọng nói của hắn không quá lớn nhưng vẫn vang vọng khắp nơi, cả không gian dường như đột ngột yên tĩnh.
Sát khí tựa ma quỷ ngủ vùi nhiều năm bỗng chốc tỉnh lại.