Khi lời Lâm Động vừa dứt, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí dưới chân núi lập tức căng lên như dây đàn. Gương mặt Ngụy Tùng cũng dần tối sầm lại.
Cổ Yên tay cầm kiếm đứng bên cạnh Lâm Động, đệ tử Cổ gia cũng đứng dồn lại, ánh mắt không hề nhân nhượng nhìn đoàn người Ngụy gia, nhìn qua dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Ngụy Tùng tối lại, nhưng một lúc sau hắn lại mỉm cười, tay vỗ vỗ tay, nhìn Lâm Động:
- Ha ha, đúng là có khí phách, nhưng chỉ sợ có những chuyện ngươi không có tư cách, cũng không có khả năng để quản! Ta không nhận ra ngươi, chắc chắn Ngụy gia và ngươi cũng không có ân oán gì, Ngụy gia trước nay luôn khoan dung với bằng hữu, nhưng với kẻ địch thì có lẽ hắn sẽ phải nếm mùi ăn ngủ không yên!
Lâm Động cũng cười:
- Lời nói đó có lẽ không có tác dụng mấy với ta!
Hiện tại hắn chỉ đơn độc một mình, căn bản chẳng có bất cứ gánh nặng nào, dù thế lực Ngụy gia có lớn, nhưng ở trong Loạn Ma Hải rộng lớn bao la này, tay chân bọn chúng không thể vươn đến mọi ngóc ngách được. Dù sao nếu đánh không lại thì hắn có thể bỏ chạy, Ngụy gia cũng chẳng thể làm gì nổi hắn!
- Hy vọng là thế!
Ngụy Tùng cười nhạt, chỉ là nụ cười ấy vô cùng lạnh lẽo, hắn nhìn xuống chân núi, lúc này cũng có không ít cường giả đã tới, điều này khiến hắn cũng có chút dè dặt. Dù sao hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy Sinh Sinh Huyền Linh Quả mà đã tốn sức đánh với Cổ gia, đó là lựa chọn không hề sáng suốt chút nào.
- Đi thôi!
Ngụy Tùng thu lại ánh mắt, tay vung lên quay người đi. Hắc y nhân bên cạnh hắn liếc nhìn Lâm Động, hắn hơi ngẩng đầu lên để lộ gương mặt trắng nhợt, khóe miệng như cong lên cười lạnh lùng, rồi giơ bàn tay ra tóm trong không khí về phía Lâm Động sau đó quay người đi.
o0o
- Từ huynh, tên tiểu tử đó, đừng để hắn sống mà rời khỏi Huyền Linh Đảo!
Ngụy Tùng bay đi, vẻ mặt u ám nói.
- Ha ha, ta đã nói rồi, sẽ biến hắn thành Nhân khôi của ta!
Hắc y nhân cười, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta lạnh gáy.
Ngụy Tùng gật đầu, sâu trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, rõ ràng thái độ vừa rồi của Lâm Động đã khiến hắn bạo nộ.
o0o
- Lần này ngươi đắc tội với Ngụy Tùng rồi!
Cổ Yên nhìn bọn Ngụy Tùng rời đi, quay sang Lâm Động, nói.
- Nếu đã nhận thù lao của các ngươi, đương nhiên phải thể hiện rõ lập trường.
Lâm Động cười khẽ, rõ ràng Ngụy Tùng không phải loại người rộng lượng gì, dù bây giờ Lâm Động không đắc tội với hắn thì đến khi phải ra tay, chắc chắn hắn vẫn ghi hận. Nếu đã vậy thì việc gì phải che che giấu giấu?
- Thương thế của ngươi đã hồi phục hoàn toàn rồi?
Cổ Yên nhìn Lâm Động.
- Ừm!
Lâm Động nắm chặt hai tay, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào hơn trước đây, trên gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng. Lần trọng thương này hắn cũng thu được lợi ích không nhỏ. Hiện giờ nếu hắn dùng toàn lực thì có thể kháng cự lại được một cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành!
Nếu lần đó khi giao chiến với Nguyên Thương mà Lâm Động có thực lực thế này thì đã không thê thảm như vậy!
- Cửu Nguyên Niết Bàn lại có được lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy, đến ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ ngươi. Xem ra ngươi có thể chặn được Tiên Phù sư thật!
Cổ Yên không ngờ từ một Lâm Động chẳng có gì nổi bật mấy ngày trước, đến giờ hắn đã trở thành một nhân vật quan trọng đối với mình như vậy.
Lâm Động không tỏ ý gì, cũng không muốn nói thêm về chủ đề này, ánh mắt nhìn xuống chân núi:
- Cường giả đến đây quả nhiên không ít!
Dưới chân núi, hắn có thể cảm nhận được không ít luồng khí tức mạnh mẽ, trong đó có những kẻ không hề thua kém Cổ Yên.
- Ừm!
Cổ Yên nghe thấy thế, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Nàng nhìn mấy địa điểm quanh chân núi, cặp mày không kìm được nhíu lại.
- Có thấy đoàn người ở hướng Tây Bắc không?
Lâm Động nhìn về hướng đó, chỉ thấy ở vị trí hàng đầu trong đám người đó là một nam tử cao lớn mặc trường bào, bên trên có hình mây xanh.
- Đó là người của Hải Vân Tông, dẫn đầu là Hàn Đào, đệ tử kiệt xuất nhất của Hải Vân Tông, thực lực cũng là Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh!
Cổ Yên nói.
Lâm Động khẽ gật đầu. Mấy ngày nay hắn cũng biết được không ít thông tin về Hải vực Thiên Phong. Tuy trong Hải vực này mạnh nhất là Lưỡng Đại Động Thiên và Ngũ Đại Gia Tộc, nhưng Hải Vân Tông cũng là thế lực mạnh trong Hải vực Thiên Phong, không thua kém Ngũ Đại Gia Tộc bao nhiêu, chỉ là tài nguyên kém hơn chút ít.
- Hướng Tây Nam… còn một kẻ khá khó đối phó!
Lâm Động nhìn sang hướng Tây Nam trước, trên một tảng cự thạch, một người mặc áo xám đang tĩnh tọa, quanh hắn không có bất cứ ai. Kẻ dám một mình đến đây tranh giành Sinh Sinh Huyền Linh Quả chắc chắn không phải loại tầm thường.
Cổ Yên nhìn hắn, ánh mắt có phần ngưng trọng, nói:
- Đó là Độc Thủ Quái Khách Mạc Trảm, hắn trước giờ không gia nhập thế lực nào nhưng ở Hải vực Thiên Phong cũng có danh tiếng không nhỏ. Thực lực cũng là Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh rồi. Nhưng nghe nói hắn từng giao đấu, đả thương và thoát thân được khỏi tay một cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành!
- Ồ?
Lâm Động nghe vậy, ánh mắt có phần ngạc nhiên, quét mắt nhìn về phía hắn, quả nhiên một bên ống tay trống trơn.
- Xem ra hắn cũng có không ít thủ đoạn!
Lâm Động lẩm bẩm, chiến đấu vượt cấp, bản thân hắn rất thành thạo, cũng hiểu việc đó cần phải có những gì, mà kẻ kia làm được, chắc chắn là có ẩn giấu thủ đoạn gì đó.
- Không hổ là Loạn Ma Hải, nhân vật như vậy nếu ở Đông Huyền Vực thì chắc chắn là nhân vật sáng chói nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi, nhưng ở đây cũng chỉ là nhân vật ưu tú mà thôi!
Lâm Động chép miệng, Hải vực Thiên Phong không phải Hải vực mạnh nhất ở Loạn Ma Hải, nhưng cường giả hắn gặp được đã khó nhằn như vậy, không biết ở nơi khác sẽ là nhân vật yêu nghiệt thế nào?
Trong khi Lâm Động đang chăm chú nhìn người áo xám thì dường như hắn cũng cảm nhận được, ánh mắt hắn như lóe tinh quang, nhìn thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động nhìn thẳng vào kẻ đó không hề sợ hãi. Danh tiếng của kẻ đó tuy không nhỏ, nhưng đối với Lâm Động mà nói vẫn chưa là gì. Hắn có thể đả thương và chạy thoát khỏi tay một cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, nhưng Lâm Động thì có thể giết chết một cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành!
Giữa giết và đả thương có một khoảng cách rất lớn!
Kẻ đó nhìn Lâm Động một lúc lâu, sự sắc lạnh trong mắt dần giảm bớt rồi quay đầu đi.
Cổ Yên ở bên cạnh cũng nhìn thấy sự đấu mắt giữa hai người. Sau khi thấy Lâm Động bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng thầm đánh giá hắn cao hơn một chút, rồi nói:
- Bên đó còn một vài kẻ khó đối phó khác, nhìn hoa văn Hắc Long trên người bọn chúng, có lẽ là Hắc Long Đạo từng một thời hoành hành ở Hải vực Thiên Phong, nhưng xem ra chỉ có bốn gã cường giả đến mà thôi. Bọn chúng đều là Cửu Nguyên Niết Bàn, nếu liên thủ thì bọn chúng có thể đối phó với cả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh!
Lâm Động quay sang nhìn, quả nhiên ở phía xa có một nhóm người trên áo bào có hoa văn Hắc Long.
Phía trước nhóm người đó là bốn nam tử vẻ mặt hung ác, phảng phất còn có tỏa ra sát khí đậm đặc, rõ ràng đều là những kẻ đã từng trải qua không ít trận huyết chiến.
Sinh Sinh Huyền Linh Quả rõ ràng đã hấp dẫn không ít nhân vật khó nhằn, hiển nhiên cuộc tranh giành sau đây sẽ vô cùng hấp dẫn.
- Trên Huyền Linh Sơn có bao phủ chướng khí cực độc, chúng ta bắt buộc phải chờ đến trưa mới vào được. Một khi đã vào trong thì cuộc tranh giành Sinh Sinh Huyền Linh Quả sẽ chính thức bắt đầu!
Cổ Yên nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, ánh mắt ngưng trọng nói.
Lâm Động khẽ gật, cũng không nói gì thêm, lùi sang một bên xem thương thế của Cổ Nhã rồi bắt đầu chờ đợi.
Dưới chân núi tuy có nhiều người, nhưng lúc này lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có những ánh mắt nhìn về Huyền Linh Đảo ngày một cuồng nhiệt hơn.
Trong sự chờ đợi tĩnh lặng đó, mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chói chang chiếu xuống Huyền Linh Sơn, lập tức dần dần xua tan chướng khí.
Khi chướng khí đã tiêu tan hết, phía chân núi đang yên tĩnh lập tức bùng nổ. Tiếng gió rít bỗng chốc vang lên không ngừng, vô số thân ảnh như con thiêu thân lao vào Huyền Linh Sơn.
Cuộc chiến tranh giành Sinh Sinh Huyền Linh Quả chính thức bắt đầu.