Vũ Động Càn Khôn

Chương 85 - Nhất Ấn Phù Sư

Lâm Động cẩn thận từng li từng tí điều khiển hắc kiếm do Toái Nguyên Toa hợp lại dưới chân, bay qua bay lại ở trong phòng một hồi. Tuy nói tư thế điều khiển của hắn có chút khó coi, nhưng điều này cũng không thể giảm bớt được sự mừng rỡ như điên hiện lên trên khuôn mặt còn non nớt, ngự kiếm phi hành, chuyện mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chuyện thần thoại vậy mà hiện giờ hắn đã làm được.

Lâm Động đạp "Toái Nguyên Toa" bay qua bay lại ở trong phòng một hồi lâu, sau đó tâm thần khẽ động, hắc kiếm lập tức tan rã hóa thành chín đạo hắc mang chui vào bên trong ống tay áo của hắn, thân hình của hắn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

"Thật tuyệt vời, nhưng nó cũng tiêu hao Tinh thần lực. . ."

Lâm Động sợ hãi vỗ tay một cái, trong lòng có sự tiếc nuối, nếu như tinh thần lực của hắn mạnh mẽ hơn một chút nữa thì…. nói không chừng hắn có thể giống như những cường giả trong truyền thuyết – bay khắp bầu trời, nếu như bây giờ mà hắn phi hành thì chẳng được bao lâu Tinh thần lực đã hao hết, rơi từ trên trời cắm đầu xuống đất.

Sau khi cất xong Toái Nguyên Toa, Lâm Động quan sát Bản Mệnh Phù Ấn ở bên trong Nê Hoàn Cung, lúc này Bản Mệnh Phù Ấn đang lơ lửng trong đó, nhưng mà Phù Ấn này nhìn qua có vẻ mơ hồ và ảm đạm, có lẽ Lâm Động cần phải tu luyện trong một thời gian dài nữa thì Bản Mệnh Phù Ấn mới có thể hoàn toàn ngưng kết.

"Nhất Ấn. . ."

Nhìn Bản Mệnh Phù Ấn ở bên trong Nê Hoàn Cung, Lâm Động nhịn không được cười lớn. Bắt đầu từ bây giờ, hắn đã chính thức trở thành Nhất Ấn Phù Sư, hắn không có hứng thú đối với việc khắc phù văn vào vũ khí trang bị.

Nhưng lại vô cùng thích thú những diệu dụng của Tinh thần lực, bởi vì theo như lời Nham Đại Sư kia nói, nếu như tu luyện đạt tới cảnh giới cao thâm thì chẳng yếu hơn cường giả tu luyện Nguyên Lực chút nào, hơn nữa chỉ cần có một ý niệm đã có thể dời non lấp biển.

Nhưng mà, Nguyên Lực bây giờ là thực chất, còn Tinh thần lực lại quá mức hư vô mờ mịt, nếu như không phải hắn có một chút thiên phú ở lĩnh vực này thì sợ rằng khó mà tiến triển nổi.

Trong tu luyện tinh thần lực thì thiên phú là trọng yếu nhất, đây cũng là lý do vì sao mà vị Nham Đại Sư kia khi nhìn thấy Lâm Động sở hữu thiên phú tinh thần lực lại động tâm như thế.

Cái loại sức mạnh thông thiên dời nón lấp biển này chính là mục tiêu Lâm Động mà hướng tới. Nhưng mà điều may mắn chính là, khi Bản Mệnh Phù Ấn ngưng tụ thành công, hắn đã có thể cảm rõ ràng, việc khống chế Tinh thần lực hiện giờ đã vượt xa trước kia. Bây giờ Lâm Động có đủ tự tin nếu như gặp lại Lôi Phích, thì hắn sẽ không có cơ hội để chạy trốn.

Đối với điểm này Lâm Động cảm thấy rất hài lòng, lần hành động vừa chỉ là một khúc nhạc dạo đầu cho màn đối phó Lâm gia mà thôi, đối mặt với một gia tộc tồn tại lâu đời ở Thanh Dương trấn, Lâm gia phải toàn lực ứng phó, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì Lâm gia sẽ nhà tan cửa nát.

Mà một khi Lâm gia đổ thì Lôi gia sẽ đuổi tận giết tuyệt, cảnh tượng này Lâm Động không muốn chứng kiến chút nào.

Cho nên, trước khi Lôi gia động thủ với Lâm gia thì Lâm Động phải cố gắng hết sức đề cao thực lực của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo vệ gia tộc tốt hơn một phần.

"Lôi gia..."

Đôi mắt của Lâm Động híp lại, hàn mang trong con ngươi bắt đầu lóe sáng, người nào có sát ý với hắn, hắn nhất định sẽ coi người đó là địch nhân, nếu có cơ hội hắn muốn Lôi gia vì hành động của ngày hôm đó mà trả giá thật lớn.

*

Trong những ngày kế tiếp, bầu không khí ở Thanh Dương Trấn trở nên nặng nề và khẩn trương hơn, tầng lớp cấp cao của hai nhà Lôi - Tạ thường xuyên lui tới với nhau hơn, một số thế lực linh mẫn đã cảm thấy có chuyện bất thường.

Đương nhiên Lâm gia cũng phát hiện ra những điều bất thường này, bất quá bởi vì thời gian cấp bách, hơn nữa Lâm Chấn Thiên đang tiến hành bế quan để đột phá, cho nên không ai dám quấy rầy lão.

Bởi vì ai cũng biết chỉ khi Lâm Chấn Thiên thành công tấn nhập Nguyên Đan Cảnh, thì Lâm gia mới không còn e ngại sự liên thủ của hai nhà Lôi - Tạ, nếu không, trong lần giao chiến này, Lâm gia sẽ thắng ít thua nhiều.

Dù sao, trong vòng một năm nay, nhờ có mỏ Dương Nguyên Thạch, cho nên căn cơ của Lâm gia đã không yếu hơn bất cứ một nhà nào trong hai nhà Lôi Tạ, nhưng mà hai nhà kia liên thủ, Lâm gia tất phải ở thế hạ phong.

Cho nên, cho dù như thế nào cũng phải đợi đến khi Lâm Chấn Thiên thành công xuất quan mới được!

*

Bởi vì, bầu không khí ở Thanh Dương Trấn có vẻ bất bình thường, cho nên mọi người ở Thiết Mộc Trang cũng trở nên cảnh giác cao độ, mức độ phòng ngự đã được gia tăng thêm mấy lần, cho dù đêm hay ngày đều có người thay nhau tuần tra.

Trong bầu không khí căng thẳng này, nửa tháng thời gian chậm rãi trôi qua.

Dưới bóng cây mát mẻ, Lâm Động di chuyển như thỏ, quyền chưởng huy động mang theo quyền phong ù ù, những thanh âm trầm thấp vang lên, thổi tung toàn bộ lá cây trên mặt đất.

"Ầm."

Sau một lúc, Lâm Động đấm một quyền vào cây đại thụ, Nguyên Lực cuồng bạo lập tức làm cho cây đại thụ kia nổ tung.

"Lâm Động ca, phụ thân gọi huynh vào phòng nghị sự!"

Khi Lâm Động mới thu quyền xong thì một thân ảnh yểu điệu xinh đẹp đột nhiên từ đằng xa chạy tới, thanh âm thanh thúy giống như một con chim sơn ca truyền tới.

"Sao?"

Nghe vậy, Lâm Động chợt ngẩn ra sau đó gật đầu, hắn biết hiện giờ không khí trong Lâm gia rất căng thẳng, công việc rất nhiều.

"Đi thôi!"

Chạy đến bên cạnh Thanh Đàn vẫy vẫy tay, Lâm Động không dám chậm trễ, chạy về phía phòng nghị sự, Thanh Đàn thấy thế thì cái miệng nhỏ chu lên, vội vàng đuổi theo sau.

Phòng nghị sự.

Khi Lâm Động đi vào, không chỉ có Lâm Khiếu mà ngay cả Lâm Hà, Lâm Hoành cùng những tiểu bối khác cũng ở đây, nhưng mà sắc mặt những người này tương đối u ám, trái tim Lâm Động đập thình thịch.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

Lâm Động bước nhanh vào, mở miệng hỏi.

Nhìn thấy Lâm Động đi tới, đám người Lâm Khiếu, Lâm Khẳng cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã coi Lâm Động là trụ cột của Lâm gia rồi.

"Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã âm thầm di chuyển Lâm gia ở Thanh Dương Trấn đến Thiết Mộc trang."

Nghe vậy, Lâm Động cũng gật gật đầu, nếu Lôi gia đã quyết định đối phó với Lâm gia, thì chúng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, nếu như gia quyến mà bị Lôi gia bắt giữ thì sẽ là một kiếm chế cực lớn với Lâm gia.

"Bởi vì lo lắng bị hai nhà Lôi - Tạ phát hiện, cho nên hiệu suất không cao, hôm nay là nhóm cuối cùng, nhưng mà lần này lại bị hai nhà Lôi - Tạ phát hiện ra, căn cứ vào tin tình báo chúng ta có được, hiện giờ Tạ gia đang phái người đuổi bắt nhóm gia quyến cuối cùng của Lâm gia chúng ta!"

Lâm Khiếu mặt sắc ngưng trọng nói.

Lâm Động cau mày lại, hắn nhìn thấy trên gương mặt của Lâm Hà vẫn còn vương nước mắt, sắc của Lâm Khiếu thì âm trầm, đột nhiên hắn có cảm giác không ổn:

"Vậy nhóm gia quyến cuối cùng có những ai?"

"Phần lớn đều là nữ nhân, đại tẩu và mẹ con cũng ở trong đó."

Thân thể Lâm Khiếu run lên một cái, thanh âm của hắn âm trầm tới mức đáng sợ.

Đại tẩu trong miệng hắn chính là thê tử của Lâm Khẳng - mẫu thân của Lâm Hà.

"Mẫu thân?"

Lâm Động biến sắc, hai tay nắm chặt, ánh mắt trở nên băng hàn.

"Lần đuổi bắt này là do Tạ Khiêm Tạ gia tự mình dẫn đầu, ta muốn báo cho Cuồng Đao Vũ Quán tương trợ, nhưng Lôi gia lại đang giám thị bọn họ, cho nên bọn họ không thể nào ra tay được"

Sắc mặt Lâm Khẳng lúc này cực kỳ khó coi.

"Tạ Khiêm có thực lực Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, ít nhất cũng phải do ta cùng Lâm Khiếu tự mình xuất thủ mới có thể ngăn cản được hắn. Nhưng một khi chúng ta rời đi, phòng ngự của Thiết Mộc trang sẽ yếu bớt, hiện tại phụ thân đang trong giai đoạn khẩn yếu nhất, tuyệt đối không thể để bất kỳ điều gì ảnh hưởng!"

Lâm Khẳng nói xong câu này thì đại sảnh im phăng phắc, câu này có ý là, hắn không thể đi cứu người...

Nước mắt Lâm Hà lại chảy ra, nàng cắn môi nhìn chằm chằm vào Lâm Khẳng.

Lâm Khẳng nắm chặt hai tay, mắt cũng nhắm lại, trên khuôn mặt hắn thống khổ vô cùng, hai nhà Lôi Tạ đã tính xuất thủ với Lâm gia, hi vọng duy nhất của họ là Lâm Chấn Thiên có thể đột phá bước chân vào Nguyên Đan cảnh, nếu không thì có cứu được gia quyến trở về kết cục cũng giống nhau mà thôi.

"Phụ thân, mọi người ở lại bảo vệ Thiết Mộc trang, con sẽ đi cứu mẫu thân!"

Trong sự im lặng, thiếu niên kia hít sâu một hơi, thanh âm chứa đầy sát ý và băng lãnh vang lên trong đại sảnh.

Bình Luận (0)
Comment