Vũ Động Càn Khôn

Chương 857 - Lệnh Bài

Xoẹt!

Thạch phù thần bí đột nhiên biến thành một đạo bạch quang dịu nhẹ xé tan bóng tối bay thẳng tới cỗ quan tài phía trên mặt hồ!

Sự việc xảy ra quá đột ngột, thậm chí Lâm Động còn chưa kịp phản ứng gì. Vì hắn không thể ngờ Thạch phù trước nay vẫn tĩnh lặng nằm trong cơ thể hắn lại đột nhiên có dị động vào lúc này.

Khi sực tỉnh, hắn lập tức dùng tâm thần định kéo Thạch phù trở về. Nhưng lúc này hắn không thể khống chế được Thạch phù nữa, vì thế hắn chỉ có thể mặt mày tái nhợt nhìn Thạch phù xuất hiện bên trên cỗ quan tài đá.

Mồ hôi lạnh nhỏ ra từ trán Lâm Động, nhưng hắn không dám động đậy gì cả. Lúc này hắn không biết nam tử tóc đỏ kia có thân phận như thế nào, hắn cũng không biết người đó còn sống hay đã chết, nếu đánh thức người đó, ai dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra?

Dù không đánh thức người đó, vạn nhất Thạch phù lại khiến trận pháp biến đổi, từ đó khiến thứ đang bị trấn áp bên dưới thoát ra ngoài thì hậu quả không thể lường hết được!

Do vậy nói thế nào thì chuyện này cũng không hề tốt!

Nhưng dù có lo lắng đến thế nào thì hắn cũng chẳng biết phải làm gì. Hắn biết rõ lai lịch của Thạch phù, vì thế đương nhiên không thể để nó lại mà bỏ chạy được!

Ầm ầm!

Trước ánh mắt căng thẳng của Lâm Động, trên Thạch phù bỗng tỏa ra một luồng bạch quang, lan tỏa ra, bao phủ lấy nam tử tóc đỏ trong cỗ quan tài.

Lâm Động thấy thế, đầu óc như muốn nổ tung, trong lòng không khỏi hét lên, rốt cuộc Thạch phù muốn làm gì, lẽ nào nó định đánh thức nam tử thần bí kia dậy thật sao?

Lâm Động nhìn chăm chăm vào nam tử đó, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

Bạch quang phát ra từ Thạch phù bao quanh nam tử đó, nhưng người đó không hề tỉnh dậy như Lâm Động tưởng tượng, trận pháp khổng lồ bên dưới cũng không có bất cứ dị động gì, lúc này Lâm Động mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó đột nhiên hắn nhìn thấy một đạo hồng quang bắn lên từ trong cơ thể của nam tử tóc đỏ, cuối cùng dừng lại bên cạnh Thạch phù.

Vút!

Sau khi luồng hồng quang xuất hiện, Thạch phù bỗng chốc thu lại ánh sáng, nhất thời lại quay ra, bay trở về trong cơ thể Lâm Động.

Khi Thạch phù chui vào cơ thể Lâm Động, luồng hồng quang cũng đồng thời hiện ra trước mặt hắn. Thấy thế Lâm Động cũng sững người, do dự một chút rồi hắn giơ bàn tay ra, đạo hồng quang đó liền rơi vào tay hắn!

Hồng quang tan đi, biến thành một tấm lệnh bài màu đỏ rực to cỡ bàn tay, chạm vào hơi âm ấm. Tạo hình của chiếc lệnh bài này cổ xưa đơn giản, không hề có hoa văn phức tạp, nhưng lại tỏa ra thứ đại khí khó lòng che giấu!

Lâm Động lật tới lật lui tấm lệnh bài để quan sát. Mặt chính của lệnh bại có chữ Viêm khá cổ xưa, xung quanh chữ Viêm này có một luồng hồng quang bao phủ, giống như dung nham đang tan chảy vậy.

- Đây là gì nhỉ?

Lâm Động không hiểu, nắm lệnh bài trong tay, hắn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng đáng sợ dâng trào bên trong nó, nhưng hắn không thể thúc động nó được. Cuối cùng hắn đành chau mày lắc đầu, thận trọng cất tấm lệnh bài đi. Nếu nó là do Thạch phù gọi ra thì chắc chắn cũng có tác dụng gì đó!

Sau khi cất đi tấm lệnh bài, Lâm Động cẩn trọng nhìn lại nam tử đang nằm trong cỗ quan tài, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại! Dường như việc Thạch phù lấy đi đồ trong người nhưng hắn không thể phản ứng vậy!

Lâm Động đứng đó một lúc lâu rồi gãi đầu, Thạch phù vô duyên cớ bay ra rồi lấy về cho hắn một thứ kỳ lạ, nghĩ cũng thật khó hiểu!

Những thứ đồ từ thời Viễn Cổ này lúc nào cũng khiến người ta không hiểu ra làm sao. Từ tình hình vừa rồi, chưa biết chừng Thạch phù thần bí có liên hệ gì đó với nam tử tóc đỏ kia. Nếu vậy thì hắn ta có lẽ là nhân vật từ thời Viễn Cổ rồi!

Lâm Động sững người nhìn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, vứt hết suy nghĩ ra khỏi đầu. Hiện giờ không phải lúc nghĩ tới những điều đó!

- Ra khỏi đây trước đã!

Tuy không xuất hiện tình huống nguy hiểm, nhưng Lâm Động đã bị không gian thần bí này khiến cho có chút bất an. Nhất thời hắn không dám chần chừ thêm nữa, bay thẳng ra khỏi quầng sáng đỏ phía sau. Lần này không xuất hiện thêm điều gì bất ngờ nữa, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất!

Sau khi Lâm Động rời đi, không gian hắc ám này lại rơi vào tĩnh mịch, nam tử tóc đỏ vẫn nằm im lìm trong cỗ quan tài, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng tỏa ra một sự uy nghiêm.

Leng keng!

Đột nhiên toàn bộ vùng không gian hắc ám vô tận bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, một tiếng xích sắt vang lên, sau đó cả không gian bỗng chốc rung lên dữ dội.

- Grào!

Một tiếng gầm chói tai vọng ra từ sâu trong bóng tối. Ngay sau đó bóng tối bỗng nhiên ba động điên cuồng, một bàn tay khổng lồ hàng vạn trượng xé tan bóng tối, tóm về phía cỗ quan tài.

Uỳnh!

Nhưng ngay khi bàn tay đó sắp chạm vào cỗ quan tài thì tòa trận pháp bên dưới bỗng nhiên bạo động, một dòng dung nham vạn trượng cuộn trào, âm thanh trầm đục như tiếng Long ngâm vọng ra khiến không gian rung chuyển!

Hồng quang bùng phát, chỉ thấy vô số dòng dung nham bỗng chốc đổ xuống, nhất thời trận pháp nối liền với sợi xích đen ngòm, trên sợi xích hiện lên vô vàn đạo phù văn phức tạp.

Dung nham chảy xuống nhuộm đỏ cả sợi xích, sau đó dần dần mới nhìn thấy rõ ràng sợi xích đó đang trói một bàn tay hắc ám khổng lồ!

Phụt phụt!

Sợi xích bị nhuộm đỏ, ngay chổ tiếp xúc với bàn tay hắc ám bỗng nổ ra những đám khói trắng, ngay sau đó vang lên một tiếng gầm thê lương vọng ra từ sâu trong bóng tối. Bàn tay hắc ám giãy giụa điên cuồng nhưng vẫn không thể nào thoát ra được. Cuối cùng nó thu về trong bóng tối, dường như còn có tiếng gầm rú không cam tâm vọng ra!

Sau khi bàn tay ấy rút về, đại trận trở lại yên tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Trên mặt hồ dung nham, cỗ quan tài đá vẫn lơ lửng ở đó không hề có chút thay đổi gì. Nam tử tóc đỏ kia vẫn nhắm chặt mắt, chỉ là lần này trên gương mặt người đó bỗng ánh lên một tia hồng quang, mười ngón tay đặt trước bụng khẽ động đậy.

Nhưng dù vậy, người ấy vẫn không tỉnh lại, chỉ là phảng phất dường như có một luồng ý niệm hiện ra, trong đó là tiếng lẩm bẩm trầm khàn:

- Viêm Thần Cổ Bài bị lấy đi rồi!

- Khí tức của Tổ Thạch… hắn cũng bị trọng thương sao?

- Trên người kẻ đó còn có khí tức của Băng Chủ… Nàng ấy cũng vượt qua luân hồi rồi sao?

Giọng nói trầm đục vang vọng trong không gian hắc ám, một lúc sau biến mất, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.

o0o

Trên quảng trưởng đỏ rực, thạch trì bỗng nhiên rung động, một thân ảnh nhanh chóng bay ra, đúng lúc ấy trận pháp quanh thạch trì lại vận chuyển, mấy chục tia hồng quang lại bắn ra.

Lâm Động vừa chui ra, thấy vậy sắc mặt kịch biến, miệng mồm đắng nghét, không ngờ đi đâu cũng xui xẻo thế này!

Uỳnh!

Đúng lúc ấy, một đạo hồng quang bỗng bay ra từ túi Càn Khôn trên người hắn, một vòng năng lượng tỏa ra, bắn tan hết những tia hồng quang đang bắn về phía thân thể Lâm Động. Trận pháp cũng dần trở nên yên tĩnh lại.

Tâm thần Lâm Động vốn đang rất căng thẳng, thấy vậy thì sững người, nhất thời quay lại nhìn ánh hồng quang trước mặt, đó là lệnh bài mà Thạch phù mang về cho hắn lúc nãy!

Rõ ràng thứ này có thể khiến người có nó tránh được công kích của trận pháp!

- Phù!

Lâm Động thở phào một hơi, hiện giờ thì hắn yên tâm rồi!

Sau đó Lâm Động ngồi xuống cạnh thạch trì, đưa bàn tay ra, Sinh Sinh Huyền Linh Quả xuất hiện trong tay hắn!

Nếu trận pháp đã vô hiệu với hắn thì cũng có thể coi đây là chỗ tu luyện rất tốt, có trận pháp bảo hộ, hiển nhiên sẽ không bị bất cứ thứ gì quấy nhiễu.

- Ta hãy đột phá Sinh Huyền Cảnh ở đây thôi!

Lâm Động nắm chặt Sinh Sinh Huyền Linh Quả, ánh mắt rực cháy, hắn đã mong chờ đến cảnh giới đó lâu lắm rồi!

Bình Luận (0)
Comment