Vũ Động Càn Khôn

Chương 960 - Lôi Điện

Trên bầu trời, từ trong Phần Thiên Đỉnh bay ra một thân ảnh, rồi hắn vung tay, chiếc đỉnh biến thành hồng quang chui vào trong người hắn.

- Lâm Động ca!

Mộ Linh San ở bên ngoài thấy vậy, ánh mắt lập tức hiện hỷ sắc.

Lâm Động nhìn Mộ Linh San cười, hắn thấy ở đây không xảy ra chuyện gì trong lòng cũng thở phào. Dù sao trong động phủ cũng có không ít người tìm bảo vật. Nếu họ phát hiện ra Lâm Động có được Lôi đình chi tâm thuần túy nhất thì có lẽ sẽ rắc rối lớn.

- Lâm Động ca, huynh giải quyết ma thi rồi à?

Mộ Linh San không thấy ma thi đâu nữa, hỏi.

- Ừm, ta đã trừ bỏ dị ma khí cho tiền bối đó. Nhưng dù sao ngài ấy cũng chỉ là tàn hồn, biến mất rồi.

Lâm Động gật đầu, cười.

- Lâm Động ca thật lợi hại!

Mộ Linh San cười hi hi, cô bé hiểu thực lực của ma thi tương đương với Tử Huyền Cảnh đại thành, nếu dùng vũ lực thì có lẽ hai người họ sẽ rất đau đầu.

- May mắn thôi.

Lâm Động xoa đầu Mộ Linh San cười. Hắn cũng nói không sai, nếu Tả Phí không còn chút thần trí thì hắn căn bản không thể dễ dàng xóa bỏ dị ma khí như vậy.

- Giờ chúng ta đi đâu?

Mộ Linh San nhìn quanh rồi hỏi.

- Vào thẳng sâu trong động phủ.

Lâm Động nhìn về phía cuối vùng đất mênh mông tang thương kia, Lâm Động đã biết chỗ của Lôi Đình Tổ Phù, rõ ràng Lôi Điện là nơi tập trung của tất cả cường giả trong động phủ.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Lâm Động vẫy tay, họ đã ở đây nửa ngày rồi, nếu không tranh thủ thời gian thì có lẽ Cửu U Môn, Huyền Thiên Điện và các cường giả khác đã đến Lôi Điện rồi. Tuy Lâm Động không lo chúng phát hiện ra lôi giới nhưng dù gì cũng phải cẩn thận.

- Có lẽ chúng không biết trong động phủ có Lôi Đình Tổ Phù nhỉ…

Lâm Động lầm bầm, nếu Cửu U Môn, Huyền Thiên Điện biết thông tin này, có lẽ bất luận Thiên Lôi Hải Vực có cổ quái thế nào chúng cũng sẽ phái đến cường giả mạnh hơn chứ không phải cường giả trẻ tuổi như Bàng Hạo, Liễu Hương Huyên.

Dứt lời, Lâm Động cũng không chần chừ nữa, thân hình biến thành một đạo ánh sáng bay đi, theo sau là Mộ Linh San.

Trên đường đến Lôi Diện, tuy xuất hiện không ít những nơi dường như có bảo bối, hơn nữa quanh đó cũng có không ít cường giả, nhưng Lâm Động không ở lại mà tiến thẳng vào sâu trong động phủ.

Đến khi trời sáng, Lâm Động đã mơ hồ cảm nhận được bầu trời ở địa vực này u tối hơn nhiều, mây đen che lấp bầu trời, tiếng sấm sét rung động cả đất trời.

- Lôi đình lực ở đây càng ngày càng cuồng bạo…

Lâm Động hiện ra trên một ngọn cây lớn, hắn ngẩng lên nhìn bầu trời đen kịt đầy những đám mây lôi điện. Một cảm giác chèn ép lan tỏa khiến nguyên lực trong người cũng chảy chậm lại. Lôi đình lực trong này cuồng bạo hơn bên ngoài rất nhiều.

- Lâm Động ca, quanh đây càng ngày càng nhiều cường giả…

Mộ Linh San nhìn xung quanh, bỗng nói.

Lâm Động gật đầu, hắn cũng phát hiện được ở đây xuất hiện không ít khí tức mạnh mẽ, mạnh hơn so với những cường giả hắn gặp lúc trước. Mục tiên của họ dường như cũng khá rõ ràng, chính là Lôi Điện ở trong động phủ.

- Tất cả định hiện thân hết rồi sao…

Lâm Động khẽ nói, hắn đã biết cường giả bị thu hút bởi động phủ này toàn là ngọa hổ tàng lòng, chỉ có điều trước đó phần lớn họ rất thầm lặng. Nhưng giờ đã đến đích, đương nhiên họ sẽ lần lượt hiện thân…

- Đi nào, Lôi Điện không còn xa nữa…

Lâm Động mím môi, bất luận động phủ hấp dẫn bao nhiêu cường giả đến thì hắn vẫn nhất định phải có được Lôi Đình Tổ Phù. Để tìm được nó, hắn đã phải tốn bao tâm huyết mấy năm nay, từng bước đi của hắn đâu có dễ dàng gì.

Hai người Lâm Động tiếp tục bay đi, nhưng lần này chỉ khoảng hai tiếng sau Lâm Động đã dừng lại, rồi có chút kinh ngạc nhìn về phía trước.

Đó là một vùng đại địa màu bạc không có điểm tận cùng. Trên mặt đất là vô số tia sét tựa những con rắn đang trườn, nhìn từ xa rất giống một vùng lôi hải.

Lúc này trên bề mặt vùng đất đó là rất nhiều những thung lũng dài hàng vạn trượng, sâu không thấy đáy, hơn nữa hình dạng cổ quái, không hề giống do thiên nhiên tạo thành mà giống như tàn vật sau một trận đại chiến hơn.

- Ở đây từng diễn ra một trận đại chiến khá khủng bố.

Lâm Động cũng có chút chấn động, khẽ nói.

Nhân vật chính của trận đại chiến này, nếu hắn không nhầm thì chính là Lôi Đế đại nhân và dị ma cấp Vương…Thật khó tưởng tượng, trận chiến ở tầng thứ đó lại đạt đến mức trời đất cũng vỡ vụn thế này.

- Ủa, Lôi Điện đâu?

Mộ Linh San nhìn xung quanh rồi bỗng hỏi. Trên đại địa này cô bé không nhìn thấy bất cứ tòa điện nào, mọi thứ ở đây dường như đã biến thành tro bụi cả rồi.

Lâm Động cũng nhìn quanh, ngẩng lên thì thấy trên bầu trời mây đen bao phủ, mơ hồ tỏa ra một luồng năng lượng rất dồi dào.

- Lôi Điện không ở dưới đất mà ở trên mây.

Lâm Động mỉm cười, nói.

- Ở trên trời sao?

Mộ Linh San không khỏi thấy ngạc nhiên.

Lâm Động gật đầu, rồi thân thể dần bay lên, Mộ Linh San cũng nhanh chóng theo sau.

Càng đến gần, tiếng sấm càng đinh tai nhức óc. Trời đất như bị lôi đình lực bao phủ, sấm sét đánh ra từ những tầng mây.

Lâm Động cuối cùng xuất hiện bên ngoài tầng mây đó, chỉ thấy bên trên tầng mây là một tòa điện nguy nga lặng lẽ đứng đó.

- Đó chính là Lôi Điện sao…

Lâm Động nhìn tòa điện trên tầng mây hít sâu một hơi, ánh mắt cháy rực lên như.

Lôi Đình Tổ Phù ở trong lôi giới trong đó!

Bao năm vậy rồi, cuối cùng hắn cũng đến đây…

Lâm Động nhanh chóng kìm nén cảm xúc, hắn quét mắt nhìn thì phát hiện trên đám mây xung quanh Lôi Điện có không ít thân ảnh, hiển nhiên đó là những cường giả đến đây tìm bảo vật, khí tức của ai cũng rất mạnh mẽ.

Lâm Động cũng không bất ngờ khi thấy một vài thân ảnh quen thuộc, Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện đều đã đến đây.

Khi Lâm Động nhìn sang thì Bàng Hạo cũng nhận ra, sắc mặt hắn tối lại, chắc hẳn hắn không ngờ Lâm Động lại vẫn sống được khi bị ma thi truy sát.

Liễu Hương Huyên thấy Lâm Động cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn thật lâu. Thoát thân khỏi một cỗ ma thi Tử Huyền Cảnh đại thành, bản lĩnh này không phải bình thường.

Lâm Động coi như không biết đến những ánh mắt ấy, định thu lại ánh mắt thì tâm thần bỗng rung lên, chuyển mắt nhìn sang một hướng khác.

Trên vùng mây này có ba thân ảnh đứng trên không, chúng đang hàm tiếu nhìn hắn. Ba người này đều mặt áo bào đan xen đen trắng.

Khi nhìn thấy cái áo đặc biệt này, mắt Lâm Động tối lại, sát ý trào dâng như thủy triều.

Bàn tay siết chặt lại, ánh mắt dần trở nên hung dữ.

Cả đời này hắn cũng không quên được hình hoa văn ấy.

- Nguyên Môn!

Bình Luận (0)
Comment