Thương Long đại lục.
Không trung cao vạn trượng, mây bay mù mịt.
Chín con Kim Long to lớn du tẩu cực nhanh bên trong tầng mây.
Mỗi một con Kim Long đều cột một sợi dây xích.
Mà chín sợi xích sắt kéo một cái ngọc liễn xa to lớn.
Ngọc liễn xa này bề ngoài óng ánh trong suốt, Huyền Băng Chi Khí quấn quanh, tràn ngập cảm giác xa hoa thần bí.
Chỗ nó đến có cầu vồng mở đường.
Chẳng những tráng lệ xa hoa mà còn tràn đầy khí thế không ai bì nổi.
Có nhân sĩ tinh mắt bị chấn kinh.
"Huyền Băng Ngọc Liễn! Đây là Đế Hoàng Liễn Xa của Huyền Băng Nữ Đế!"
"Huyền Băng Nữ Đế chính là chúa tể Bắc Huyền Thiên, tại sao nàng lại đến hạ giới?"
"Cửu Long kéo xe, Huyền Băng Nữ Đế quả không phải bình thường!"
Ở trên Thương Long đại lục có Cửu Trọng Thiên.
Trong đó có nhất trọng tên là Bắc Huyền Thiên.
Chính là một phương thiên địa bên trong nơi giá lạnh cực bắc.
Bên trong Bắc Huyền Thiên có tổng cộng mười vạn quốc gia lớn nhỏ.
Mà chúa tể thống lĩnh những quốc gia này chính là một nữ tử tên là Đông Hoàng Tử U.
Nàng niên hiệu Huyền Băng, chính là đệ nhất cường giả được Bắc Huyền Thiên công nhận.
Trên toàn bộ tinh cầu, nàng là tuyệt đỉnh cao thủ xếp hạng hàng đầu.
Không biết có bao nhiêu thiên kiêu hào kiệt nghe danh hào của nàng mà không ngừng run rẩy.
Ngày hôm nay.
Người ở Thương Long đại lục hoàn toàn không ngờ được là Huyền Băng Nữ Đế lại hạ giới!
Giờ phút này.
Trong đại sảnh xa hoa trong Huyền Băng Ngọc Liễn, một nữ tử mỹ lệ tuổi vừa chừng hai mươi đang ngồi ngay thẳng trong đó.
Nàng mặt một bộ trường bào màu tử kim, ống tay áo có viền thuần kim, phía trên thêu đồ án Phượng Hoàng tinh xảo.
Phục sức tinh mỹ tuyệt luân như thế làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc của nàng, khiến cho nó càng thêm rực rỡ tinh xảo.
Phảng phất ở trước mặt nàng, mặt trời đều phải trở nên ảm đạm phai mờ.
Nàng chính là Huyền Băng Nữ Đế, Đông Hoàng Tử U!
"Ai!"
Đông Hoàng Tử U chính là cường giả Đế Cảnh.
Chỉ cần nàng buông thần niệm ra thì có thể lắng nghe giọng nói của mọi người ở vạn trượng phía dưới mặt đất.
Nghe được mọi người bàn tán ầm ĩ, nàng nhịn không được lắc đầu thở dài.
Lúc đầu, nàng sẽ không dễ hạ giới.
Chỉ vì hôm nay có một chuyện không thể không làm.
Đó chính là giúp bốn cô con gái đáng yêu của nàng tìm cha ruột.
Còn nhớ bốn năm trước, nàng bị mười hai cường giả Chuẩn Đế Cảnh vây công.
Một đường vừa đánh vừa lui từ Bắc Huyền Thiên đi tới hạ giới Thương Long đại lục.
Mặc dù cuối cùng nàng thành công đánh lui mười hai cường giả Chuẩn Đế Cảnh nhưng cũng kiệt sức.
Từ cao vạn trượng rớt xuống sông.
Không ngờ được là vừa lúc đụng phải một hoàn khố công tử câu cá ở bờ sông, cứu được mình.
Nhìn thấy dáng dấp công tử đó cực kỳ tuấn mỹ, lại muốn nhanh chóng tăng cao tu vi trở về báo thù.
Đông Hoàng Tử U cắn răng một cái, quyết định sử dụng tuyệt học cấm kỵ song tu với công tử này.
Nói là song tu, nhưng thật ra thì chính là cưỡng ép cướp lấy Thuần Dương Chi Khí trong cơ thể công tử, giúp mình đột phá gông cùm xiềng xích tu vi.
Một đêm qua đi, nàng thành công!
Vì không để cho địch nhân tìm tới mình, liên lụy công tử phàm nhân vô tội này.
Trước khi công tử tỉnh lại, nàng lặng lẽ rời khỏi đây.
Vốn cho rằng chuyến đi này chính là vĩnh viễn không còn gặp lại nhau nữa.
Nào nghĩ tới sau khi trở về không bao lâu nàng phát hiện mình mang thai.
Dưới tác dụng của mẫu tính, nàng quyết định sinh con nuôi dưỡng.
Không nghĩ tới một thai sinh bốn!
Hơn nữa còn đều là con gái!
Chuyện này khc người lần đầu tiên làm mẹ như Nữ Đế Đông Hoàng Tử U bối rối.
Ba năm này, nàng vừa vất vả chuyện của Bắc Huyền Thiên vừa phải chăm sóc bốn đứa bé.
Có thể nói là sứt đầu mẻ trán!
Nhưng mà như vậy còn không phải chỗ mấu chốt nhất.
Theo bọn nhỏ dần dần lớn lên, các nàng vẫn muốn biết rõ cha ruột của mình là ai.
Dù sao.
Nhìn thấy những đứa nhỏ khác đều có phụ mẫu.
Trong lòng bốn cô con gái này cũng có chút khó chịu?
Vì cho con mình có được một gia đình hoàn chỉnh, Đông Hoàng Tử U quyết định hạ giới, tìm người công tử lúc trước.
Kết hôn với hắn, để hắn đền bù tình thương của cha mà bọn nhỏ mất đi.
Mà thông qua tìm hiểu, nàng thành công tìm được nam nhân xa cách bốn năm đó.
Lam Vân Quốc, Lâm Hiên!
"Mẫu thân, cha ở Lam Vân Quốc thật sao?"
Đại nữ nhi Tuyền Châu, mặc một bộ váy công chúa màu vàng, tuổi còn nhỏ nhưng khí chất vô song, mỹ lệ như hoa.
Nàng chớp mắt to mong đợi, hỏi.
"Ừm!" Đông Hoàng Tử U khẳng định.
"Quá tốt rồi! Rốt cục có thể gặp cha!"
Tứ nữ nhi Tuyền Ấu, để hai cái búi tóc, tinh nghịch nhảy lên, đôi tay nhỏ dùng sức đập mấy cái.
Nhị nữ nhi Tuyền Hi, cười lên có lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Nàng nhìn một cánh hoa trong tay: "Chờ nhìn thấy cha, ta sẽ tặng hoa cho hắn!"
Tam nữ nhi Tuyền Hàm, mặc váy công chúa trắng noãn, như một đoá bạch liên nở rộ.
Nàng tràn ngập mong đợi dùng tay xoa cằm: "Rất muốn nhanh chóng nhìn thấy được cha!"
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy biểu cảm trên mặt bốn cô con gái.
Trong lòng âm thầm cảm thán, chuyến này đến đúng rồi.
Vì con gái, nàng sẽ phá lệ để phàm nhân Lâm Hiên này tiến vào Bắc Huyền Thiên.
"Bệ hạ, ba trăm dặm phía trước chính là quốc cảnh Lam Vân Quốc."
Lúc này một nữ tử tóc bạc mặc áo đen bó sát người, dáng người yểu điệu nóng bỏng đi lên nói.
Nàng chính là tướng tài đắc lực của Đông Hoàng Tử U, Nhược Ảnh!
"Huyền Băng Ngọc Liễn không thích hợp tiến vào Lam Vân Quốc, nếu không sẽ gây ra oanh động càng lớn, đậu ở chỗ này đi."
"Bây giờ ngươi đi tìm Lâm Hiên, dẫn hắn tới đây gặp ta."
Đông Hoàng Tử U bình tĩnh nói.
"Rõ!" Nhược Ảnh lập tức hóa thành một đạo hắc quang biến mất.
...
Lam Vân Quốc.
Hương Thành.
Phía trước một cái viện lạc không quá lớn nào đó, trên con đường chật hẹp đầy ắp người.
Đưa mắt nhìn lại, tất cả đều là nữ tử tuổi vừa mới chừng hai mươi tuổi.