Tuyền Ấu bổ nhào vào trong ngực Lâm Hiên, ôm chặt lấy hắn nói: "Cha phải đi!"
Tuyền Hi và Tuyền Hàm rất văn nhã gật gật đầu: "Ừm!"
"Đương nhiên là cha sẽ đi." Lâm Hiên ôm Tuyền Ấu đứng dậy, trong tay nắm tay ba cô con gái khác.
Phong Cấm Phàm vẻ mặt tràn đầy hâm mộ nói: "Đế phu, tình cảm giữa các công chúa và ngươi thật là tốt!"
Nghĩ đến dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo của nữ nhi nhà mình dành cho mình.
Phong Cấm Phàm cũng cảm thấy người làm cha như mình so với Lâm Hiên thì thật là thất bại!
Rất nhanh, Lâm Hiên đã dẫn theo các con gái đi theo Phong Cấm Phàm vào diễn võ trường.
Nơi này bốn phía đều là hộ vệ, hiển nhiên công việc bảo vệ rất nghiêm mật.
Lâm Hiên nhìn thấy một chỗ trong rừng cây phía trước có một đám linh khí màu trắng mênh mông hùng hậu đang xoay tròn nhấp nhô.
Đám linh khí này chiếm phạm vi ít nhất hai dặm.
Cho dù đứng ở cách nó ngàn mét cũng có thể cảm nhận được linh khí dồi dào tràn ra ngoài.
"Tụ Linh Trận chính là bệ hạ mời Khí Trận Tông Sư chuyên môn xây dựng dành cho các công chúa thu nạp linh khí tăng cao tu vi."
"Nếu như tu luyện kiếm đạo ở trong trận pháp này thì các công chúa có thể tiến bộ nhanh hơn."
Phong Cấm Phàm dẫn Lâm Hiên đi về phía trước, vừa đi vừa lên tiếng giới thiệu.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Có được Thập Phương Trận Đồ, hắn có thể nhận ra được trận pháp này cũng tốn kém không ít.
Không có tu vi cấp bậc tông sư thì không thể nào tạo ra được một cái trận pháp khổng lồ như thế được.
Oanh! ! !
Một đoàn hắc sắc quang mang bỗng nhiên nổ tung ở trong trung ương Tụ Linh Trận.
Trong nháy mắt, Tụ Linh Trận đã loạn thành một đoàn.
Linh khí mênh mông giống như là lũ lụt vỡ đê điên cuồng tràn ra bốn phía.
Cho dù là linh khí nhưng khi nồng độ đạt tới mức nhất định mà đột nhiên lao ra thì cũng có lực sát thương.
Lâm Hiên nhìn thấy mấy tên hộ vệ đứng ở khoảng cách gần Tụ Linh Trận nhất đều đồng loạt kêu thảm một tiếng sau đó bị linh khí nổ tung chấn bay xa mấy trượng.
Mà linh khí triều đập vào mặt khiến cho Phong Cấm Phàm cũng không thể không lộ vẻ kinh hãi.
"Không được!"
Hắn hô to một tiếng, vội vàng lui lại, muốn bảo vệ Lâm Hiên và bốn công chúa.
Ngay lúc tới gần xung quanh người Lâm Hiên, linh lực mãnh liệt đó bỗng nhiên bị quét sạch.
Phong Cấm Phàm cảm nhận được mình như đang đi vào trong một cái thiên địa tường hòa.
Cho dù linh khí thủy triều bên ngoài có mãnh liệt như thế nào đi nữa cũng không thể tạo thành một chút uy hiếp nào cho hắn.
Phong Cấm Phàm lập tức phán đoán đây là công lao của Lâm Hiên.
"Đế phu bất động thần sắc thì có thể hóa giải được sự xung kích của linh khí mãnh liệt này, đúng là rất không bình thường."
Phong Cấm Phàm không khỏi lộ ra vẻ kính sợ với Lâm Hiên.
Khi những tên hộ vệ còn lại nhìn thấy Lâm Hiên đứng bất động như núi thì trên mặt cũng tràn đầy vẻ kính nể.
"Không hổ là đế phu, đúng là rất lợi hại!"
"Đế phu thực ngưu!"
Đối mặt với đám người sợ hãi thán phục, Lâm Hiên mỉm cười.
Bị động thần kỹ "Vô Địch Cấm Vực", hiệu quả chính là ngưu như vậy!
Sau đó Phong Cấm Phàm cúi người nói: "Đế phu, xin lỗi đã để cho ngươi và các công chúa phải sợ hãi!"
"Ta lập tức đi kiểm tra xem rốt cuộc là nguyên nhân gì mà lại khiến cho Tụ Linh Trận xảy ra vấn đề."
Lâm Hiên gật gật đầu.
Cái Tụ Linh Trận này, trong mắt hắn thì cũng không phải là trận pháp cao thâm gì.
Nhìn biểu cảm trên mặt Phong Cấm Phàm, hình như là tự tin mình có thể giải quyết được, vậy thì để cho hắn giải quyết đi.
Phong Cấm Phàm được Lâm Hiên đồng ý, quay người vội vàng đi tới chỗ Tụ Linh Trận.
Lúc này Tụ Linh Trận, linh khí vốn tụ tập ở trung ương trở nên lộn xộn phun trảo ra bốn phía.
Thoạt nhìn, nó giống như là cái bình thủng trăm ngàn lỗ, khiến cho nước được chứa ở bên trong nó phun tung tóe ra ngoài.
"Cũng may ta hiểu được một chút trận pháp áo nghĩa, bằng không thì không thể giải quyết chuyện hôm nay được chắc chắn sẽ bị bệ hạ trách phạt!"
Phong Cấm Phàm âm thầm nghĩ, vận chuyển chân nguyên.
Vừa ngăn trở linh khí xung kích, vừa tới gần trung ương Tụ Linh Trận.
Căn cứ trận pháp áo nghĩa mình học được, hai tay của hắn bóp ra một cái ấn quyết thuần kim sắc.
Hô ~
Cái ấn quyết này giống như là một cái màng mỏng to lớn, trong chớp mắt bao trùm phạm vi hai dặm.
Mà cái phạm vi này vừa khéo bao phủ toàn bộ Tụ Linh Trận.
Ba tỷ muội Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều mở to đôi mắt mà nhìn Phong Cấm Phàm.
Chỉ chốc lát, thấy Tuyền Châu nắm nắm tay nhỏ: "Đừng sửa chữa được! Đừng sửa chữa được!"
Biểu cảm trên mặt Tuyền Hi và Tuyền Hàm cũng giống như nàng, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi: "Đúng đó, đừng sửa chữa được!"
Chỉ có Tuyền Ấu là lúc lắc cái đầu nhỏ như là đánh trống: "Không! Ta muốn Phong thúc thúc sửa chữa được!"
Lâm Hiên lộ ra vẻ tò mò, hỏi: "Tuyền Châu, tại sao các ngươi lại không muốn Tụ Linh Trận được sửa chữa?"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm nhìn nhau một cái, để lộ ra vẻ rụt rè.
Giống như là đang sợ bị Lâm Hiên trách cứ.
Lâm Hiên mỉm cười: "Cứ yên tâm nói đi cha sẽ không trách các ngươi."
Tuyền Châu gật gật đầu, nói ra: "Cha, luyện kiếm quá không thú vị!"
Tuyền Hi nói hùa theo: "Đúng vậy, rất là nhàm chán!"
Tuyền Hàm: "Ừm!"
Tuyền Ấu hai tay chống nạnh, vẻ mặt không phục nghiêng đầu đáp lại: "Không có chút không thú vị nào! Luyện kiếm rất là thích!"
"Các ngươi không thích luyện kiếm?" Lâm Hiên tiếp tục hỏi.
Tuyền Châu lắc đầu: "Không phải, chỉ là mỗi lần bốn người chúng ta đều phải luyện những chiêu thức giống nhau rất là không thú vị."
"Thì ra là thế." Cuối cùng Lâm Hiên cũng hiểu được tâm tư của bọn nhỏ.
Tất cả kiếm chiêu của các nàng đều là do Đông Hoàng Tử U dạy, cho nên khi Đông Hoàng Tử U khi không có mặt ở đây thì các nàng chỉ có thể tự mình luyện.
Trong trường hợp không có người làm bạn thì các nàng chỉ có thể lặp đi lặp lại những tư thế mà Đông Hoàng Tử U dạy.