Chương 44: Đều là người quen
Bởi do quá mức hưng phấn,cả một buổi tối ba người đều luôn lăn qua lộn lại không ngủ được, mãi cho đến khi trời sắp sáng mới chợp mắt được một chút.
Sáng ngày thứ hai, Lục Văn Ngạn mất nửa ngày mới kéo được ba tên này từ trên giường xuống, mọi người rửa mặt xong xuôi mới xuống lầu đi đến địa điểm tập hợp, ba người kia mỗi người đều treo trên mặt mình vành mắt đen ngòm còn đang mệt rã rời. Đặc biệt là đứa nhỏ, đôi mắt híp lại chỉ còn cái khe, dưới chân loạng choạng nghiêng ngã, trông rất khôi hài. Làm Lục Văn Ngạn vừa bực mình vừa buồn cười cuối cùng nhìn không nổi nữa, đem đứa nhỏ ôm lên, để cho nhóc con dựa vào ngực mình ngủ bù một chút.
Bọn họ vừa mới đi đến nơi, Tề Hành liền đi tới chào hỏi bọn họ , "Các cậu đã tới."
"Những người khác đâu?" Lục Văn Ngạn kỳ quái hỏi, không phải còn ba đội nữa sao?
"Những người khác đều đã đến từ sớm, hiện tại đang tập trung ở cổng chính." Tề Hành liếc nhìn Đường Ngọc bị Lục Văn Ngạn ôm vào lòng hỏi, "Đứa nhỏ này cũng đi cùng sao?"
"Phải, đừng thấy cậu nhóc tuổi còn nhỏ mà xem thường, nhóc con cũng là một dị năng giả cấp hai đấy." Năng lực của Đường Ngọc vô cùng đặc biệt, trong thời điểm chiến đấu lúc nào cũng có thể phát huy tác dụng không tưởng, hơn nữa lại là một đứa nhóc vô cùng hiểu chuyện, hoàn toàn không làm cản trở bọn họ.
"Cũng được, các cậu đi theo tôi." Nói xong, Tề Hành liền mang bọn họ đi về phía cổng căn cứ.
Bên ngoài cửa lớn căn cứ, có bốn chiếc xe quân dụng đậu ở đó, trừ tiểu đội Tật Phong còn có ba đội khác đã đến đông đủ. Tiểu đội Tật Phong đến trễ vô cùng ngượng ngùng dừng bước, sau đó đem tên đội đội trưởng là Sở Tử Khiên đẩy ra ngoài chịu tội thay.
"Thật ngại quá, chúng tôi đến muộn." Sở Tử Khiên bất đắc dĩ bước lên trước chào hỏi, nào ngờ đến gần mới phát hiện nơi này vậy mà phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc.
Đội thứ nhất gồm mười người, đều mặt một bộ quân trang thẳng tắp, vừa nhìn liền biết là quân nhân trong căn cứ. Người dẫn đầu lại là Thôi Chí, Vương Anh và Hắc Tử cũng đứng trong hàng ngũ, lúc này đang nở nụ cười gật đầu chào hỏi bọn họ.
Đội thứ hai chỉ có năm người, dẫn đầu là vị nghiêm túc thận trọng ngày hôm qua, ông chủ quán Tề Nhạc. Lúc nhìn thấy bọn người Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên cũng hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần hướng bọn họ gật gật đầu.
Trên người hắn mơ hồ tồn tại một cỗ khí thế lẫm liệt, bất quá từ tối qua lại không thấy, Lục Văn Ngạn hơi nheo mắt, dò xét một chút thông tin của hắn, quả nhiên đã thành công bước vào cấp ba sơ cấp. Mà vài thanh niên bên cạnh hắn thoạt nhìn như tuỳ tùng, không hề có cảm giác tồn tại. Dù vậy, nhưng Lục Văn Ngạn lại phát hiện đẳng cấp dị năng của bọn họ toàn bộ đều đạt đến cấp hai trung cấp, không biết trong đó có cống hiến do mấy viên tinh thạch của hắn ngày hôm qua hay không.
Đội thứ ba cũng có năm người, chính là ba nam hai nữ bọn họ gặp gỡ ngày hôm qua tại nơi đăng ký khu quản lý trung tâm, cầm đầu là nam nhân to con chủ động hướng bọn họ gật gật đầu, lộ ra một nụ cười thật thà. Bất quá Sở Tử Khiên vẫn chú ý tới thần sắc tìm tòi nghiên cứu trong mắt hắn, liền suy đoán người này tuyệt không đơn giản như mặt ngoài hàm hậu thành thật như vậy. Không biết có phải do đẳng cấp dị năng hay không, khí thế trên người bốn nam nữ có tướng mạo bình thường kia so với hắn thì yếu hơn rất nhiều, bọn họ vẫn luôn cúi đầu không dám tiếp xúc tầm mắt với bất kỳ người nào.
Nhìn qua, trừ đội ngũ Thôi Chí thì tiểu đội Sở Tử Khiên bọn họ là đội có số người nhiều nhất.
"Được rồi, tất cả mọi người đến đông đủ, như vậy toàn quyền chỉ huy đều giao cho đội trưởng Thôi." Tề Hành hướng Thôi Chí gật gật đầu, rồi quay người rời khỏi.
"Chào mọi người, tôi thượng uý quân đội Giang Thành Thôi Chí, cũng là đội trưởng tiểu đội Phi Ưng, dị năng giả cấp hai trung cấp hệ hoả, tôi đảm nhiệm chức tổng chỉ huy nhiệm vụ lần này."
Nguyên bản quân đội canh gách Giang Thành hiện tại đã đổi thành quân đội trong căn cứ, mà Thôi Chí lập công trong nhiệm vụ cứu viện căn cứ Ninh Thành,được thăng chức thượng úy.
"Mời ba đội trưởng còn lại tự giới thiệu mình một chút."
"Tề Nhạc, đội trưởng tiểu đội Hàn Băng, dị năng giả cấp ba, hệ băng." Tề Nhạc như trước giới thiệu đơn giản rõ ràng.
"Tôi tên Dương Trường Giang, dị năng giả lực lượng, đẳng cấp dị năng hình như khoảng cấp hai, tôi cũng không rõ lắm. Tiểu đội của chúng tôi gọi là tiểu đội Trường Giang, rất hay phải không, khà khà." Dương Trường Giang vẫn như trước nở nụ cười hàm hậu.
"Sở Tử Khiên, đội trưởng tiểu đội Tật Phong, dị năng giả cấp hai cao cấp hệ phong." Sở Tử Khiên vừa nói vừa không dấu vết liếc mắt nhìn về hướng Tề Nhạc, tối qua Lục Văn Ngạn cho hắn mấy viên tinh thạch cấp hai, sau khi hấp thu, cuối cùng cũng đột phá cấp hai cao cấp, nhưng so với Tề Nhạc vẫn kém hơn một chút.
Tiếp sau, Thôi Chí cũng để những người khác giới thiệu một chút về dị năng loại hình và đẳng cấp của mình, trong đó có hai người làm cho Lục Văn Ngạn chú ý.
Trong đội Thôi Chí, có một cô gái tên Viên Kiều, chính là dị năng giả hệ chữa trị khác ngoại trừ Lục Văn Ngạn kia, cấp dị năng không cao, chỉ là cấp một cao cấp, mà từ làn da hồng hào và trang phục tươi sáng liền biết đãi ngộ của cô bé này ở căn cứ rất không tệ. Đại khái là do sự coi trọng của căn cứ, lúc Viên Kiều nói chuyện luôn mang theo cảm giác người bề trên, khiến người khác không khỏi nhượng bộ.
Khi nghe giới thiệu về dị năng của Lục Văn Ngạn, cô có chút không dám tin trừng mắt đố kỵ nhìn hắn.
"Hừ, có cái gì đắc ý đâu, anh Lục còn lợi hại hơn cô ta nhiều." Phương Cảnh Dương nhịn không được nhỏ giọng làu bàu một câu. Lục Văn Ngạn nghe vậy lườm hắn một cái, ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Một người khác trong đội Dương Trường Giang, cũng là một cô gái, tên là Từ Giai Ny, dáng người nhỏ nhắn, tướng mạo không thể nói là đẹp nhưng miễn cưỡng có thể coi là thanh tú.
Cô là dị năng giả hệ không gian cấp một cao cấp, nghe đâu bên trong không gian có đến 10 mét vuông, có thể chứa không ít thứ. Bởi vì có cô ấy, nên đội người Dương Trường Giang đều là quần áo nhẹ nhàng ra trận, không giống người khác đều phải mang một ba lô leo núi thật to trên lưng.
Lúc Từ Giai Ny giới thiệu dị năng của mình, tuy dáng vẻ rất là ngại ngùng xấu hổ, giọng nói cũng rất nhỏ nhưng trong mắt lại không tự chủ lộ ra vẻ đắc ý, trong đây dù sao dị năng của cô là độc nhất vô nhị.
"Thị trấn Trần Cầu tuy không xa, nhưng lái xe thì vẫn nhanh hơn, tôi mở đường, những người khác theo sau." Thôi Chí đang nói thì nhìn về phía Sở Tử Khiên, "Cực cho Sở đội trưởng bọc hậu rồi."
Lúc trước ở Ninh Thành, đôi bên đã từng hợp tác qua một lần, xem như là ăn ý, cho nên Thôi Chí vẫn quyết định như lần trước, chính mình mở đường, Sở Tử Khiên bọc hậu.
"Được." Sở Tử Khiên thoải mái đồng ý.
"Mọi người lên xe đi." Thôi Chí đem chìa khóa xe giao cho các đội trưởng, gọi mọi người lên xe.
Bởi vì Triệu Hoành Bác và Ngô Lỗi còn đang mệt rã rời, nên nhiệm vụ lái xe cuối cùng rơi vào trên đầu Lưu Khoan.
Một trận khởi động ô tô, bốn chiếc xe ngay ngắn theo thứ tự chạy ra ngoài, dọc đường đi còn có thể nhìn thấy không ít xe của những người sống sót từ bốn phương tám hướng đổ về căn cứ Giang Thành.
Đi được một khoảng, xe cộ xung quanh ngày càng ít, cảnh sắc dọc đường cũng ngày càng hẻo lánh, sau khi xe chạy được khoảng một tiếng rưỡi, bọn họ rốt cục đến được khu vực bên ngoài thị trấn Trần Cầu.
Trần Cầu tuy gọi là thị trấn nhưng thật ra cũng chỉ là ba thôn trang liền nhau dựa vào việc trồng cây ăn quả mà phát triển. Trước khi mạt thế đến, người bên trong căn cứ Giang Thành thường xuyên đến nơi này thu mua lương thực và rau dưa các loại để dự trữ, nhưng mạt thế tiến đến nơi này liền mất liên lạc với căn cứ.
Sau khi xuống xe, Thôi Chí giới thiệu về phân bố thị trấn Trần Cầu cho bọn họ, "Thị trấn này gồm ba ngôi làng, để tiết kiệm thời gian, chúng ta chia ra ba đội, tôi mang Phi Ưng đội đi về phía ngôi làng phía Đông, đội trưởng Tề và đội trưởng Dương đi về phía Tây nam, Sở đội trưởng đi phía Tây Bắc."
Đội của Thôi Chí có số lượng thành viên trong đội nhiều nhất, một mình một đội càn quét một làng đương nhiên không thành vấn đề, đội Sở Tử Khiên ít người nhưng có thực lực, có thể một mình chống một phương, đội của Tề Nhạc và Dương Trường Giang ít người nhất cho nên mới phải sáp nhập hai đội lại với nhau.
Cân nhắc việc đội ngũ của Tề Nhạc và Dương Trường Giang không có dị năng giả chữa trị, cho nên Thôi Chí muốn Viên Kiều đi cùng bọn họ.
Tề Nhạc và Dương Trường Giang nghe nói muốn hai đội bọn họ hợp lại làm một thì tâm lý có chút không thoải mái nhưng cũng chưa lên tiếng phản đối. Nhưng Viên Kiều nghe vậy liền cau mày, bất quá không chờ bọn họ mở miệng, Viên Kiều đã tự mình phản đối trước tiên.
"Không được, thủ trưởng đã lệnh cho các người bảo vệ sự an toàn của tôi, các người sao lại đem tôi đá cho người khác?!"
Cuối cùng Thôi Chí bất đắc dĩ đành phải để Vương Anh đi cùng bọn họ.
Sau đó Thôi Chí lại lấy ra bốn cái máy dò sự sống và bản đồ phân cho mỗi đội trưởng, "Các cậu cầm máy này, lúc thu thập vật tư cũng đừng quên cứu người."
Mọi người gật đầu, tỏ đã hiểu rõ.
"Năm tiếng sau tập hợp, mọi người chú ý giữ an toàn."
Mọi người phân chia tứ tán, đi về hướng đã bàn lúc trước.
Sở Tử Khiên một bên mang đội đi về phía Tây Bắc, một bên mở máy dò kiểm tra, dọc đường đi đều không có phản ứng, chắc là trong thôn không còn ai sống sót.
Nơi bọn họ đi đến là Chu thôn, là thôn trang bình thường, bốn phía là đồng ruộng và vườn trái cây, chính giữa là nhà dân, nhà trệt, nhà hai tầng. Sân sau từng hộ còn trồng một ít hoa màu, rau dưa, nếu xem nhẹ mùi tang thi trong không khí thì nhìn qua đặc biệt ấm áp.
Còn có vài tang thi bị kẹt trong phòng, nghe thấy tiếng người nên hướng ra bên ngoài gào thét.
Mọi người không chút do dự lập tức ra tay xử lý tang thi. Đặc biệt là ba người vừa học được chiêu thức mới, đánh giết hăng say.
Ngô Lỗi thả ra [Lửa tam muội] uy lực cự mạnh, ba quả cầu lửa lớn đập xuống, một đám tang thi đều biến thành tro tàn, chỉ còn sót lại mấy viên tinh thạch trên mặt đất. Triệu Hoành Bác [Tịnh Thuỷ] lực sát thương tuy không lớn, nhưng có tác dụng khống chế đáng sợ, hành động tang thi xung quanh hắn toàn bộ đều trở nên cực kỳ chậm, hắn tùy tiện lấy đao nhỏ rọc một đường cũng không sợ bị cắn.
Nhóc con trực tiếp dùng [Quỷ hồn] lực sát thương kinh người, tang thi một khi tiến vào phạm vi công kích thì máu liền bắt đầu kéo xuống, còn chưa đến gần đã chết nửa đường.
Triệu Hoành Bác cộng thêm Đường Ngọc quần ẩu, hai người đứng giữa đường, cái gì cũng không cần làm là có thể thu về một đống tinh thạch.
Chỉ khổ cho Lục Văn Ngạn, một chút kinh nghiệm cũng không đạt được.