Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 115

Độc Cô Diễm vẫn hy sinh quên mình như cũ, dưới sự nghi ngờ của Hướng Tiểu Vãn vươn mình đứng lên.

Ánh mắt Độc Cô Sương nhìn xuống phía dưới, rơi vào một nơi, bé kinh hãi, thiếu chút nữa hét ầm lên.

Bốn tiểu quỷ sau lưng cũng tranh thủ rón rén tiến đến mép giường, nằm bò trên mặt đất, đồng loạt tò mò nhìn chằm chằm lên trên giường.

Ánh mắt của tất cả đều rơi vào một vật không ngừng động đậy phía trên.

Lão Đại đầy mồ hôi, vật này sao lại nhìn quen thế nhỉ?

Lão Nhị 囧, là một thanh kiếm thật to.

Lão Tam kinh ngạc, thật là ám khí lợi hại.

Lão Tứ điên cuồng, không gì sánh bàng tiểu hoàng qua

Tiểu Ngũ im lặng, dường như suy nghĩ khác.

“Oh...hưu...ngao...a...”Loại tiếng kêu giống thú này phát ra từ Độc Cô Diễm.

“Ư...a...ngô...nga...”Loại tiếng khóc này phát ra từ Hướng Tiểu Vãn.

Đang lúc hai người tiến vào cảnh đẹp thì Hướng Tiểu Vãn lơ đãng đảo mắt qua, vừa đúng lúc nhìn thấy năm đôi mắt tò mò không dứt.

Trong giây phút đó, từ trong hỗn loạn nàng cũng tỉnh lại, lớn giọng gào hết cỡ: “A...”

Thần sắc Độc Cô Diễm quái dị: “Vãn nhi à, cho dù công phu kéo dài thời gian của vi phu có khá hơn nữa cũng không tới mức để cho nàng phát ra loại âm thanh giống như sắp chết vậy chứ?”

Độc Cô Diễm cười xong, cười lắc đầu một cái, đang định triển khai tấn công điên cuồng, lại liếc thấy năm đôi mắt kinh ngạc liên tục.

Độc Cô Diễm sửng sốt, ngay sau đó là căm giận ngút trời.

“Cút...”

Năm tiểu quỷ bị Độc Cô Diễm rống dọa sợ một chút, từng khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng cũng ráng cắn răng, không chịu rời đi.

Trên giường hẹp, lần đầu tiên Hướng Tiểu Vãn cùng Độc Cô Diễm nhìn thấy trường hợp này, nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Hướng Tiểu Vãn phía dưới Độc Cô Diễm, toàn thân đỏ bừng giống như là bị dính máu chó, nàng kéo chăn bên cạnh sống chết che mặt.

Độc Cô Diễm, chàng biến thái, bảo chàng sớm làm cho xong đi, chàng còn không chịu nghe hết lần này đến lần khác, lần này hay chưa, bị hù như vậy, hết dám ý kiến, sợ hãi chưa, đáng đời...

Ách, không đúng, ta cũng là người bị hại, Độc Cô Diễm trời đánh.

Hướng Tiểu Vãn vừa xấu hổ vừa giận, toàn bộ lửa giận trút lên người hắn, tay nàng duỗi ra, cầm Tiểu Diễm của hắn, định rút ra.

Nhưng ngay lúc đó, giọng Độc Cô Diễm vừa thống khổ vừa vui vẻ vang lên: “Vãn nhi, đừng động.”

Hướng Tiểu Vãn nghe được lời nói điên cuồng của Độc Cô Diễm, nàng giật mình không dám động đậy.

Biến thái, cầm thú,...đã vậy...đã vậy...vẫn còn dám động đậy, chàng nhẫn một tý thì chết hả, chàng cứ động đậy như vậy, ta làm sao bây giờ aaaaaaaaaaaaaa

Năm tiểu quỷ thấy Độc Cô Diễm không để ý đến bọn chúng, thỉnh thoảng lại làm chuyện mới vừa rồi, bọn chúng hơi ngạc nhiên.

Trong lòng thầm nghĩ, quả không hổ danh là phụ thân hào hoa phong nhã, dưới năm ánh mắt sắc bén như thế, phụ thân vẫn có thể bỏ qua được, bội phục, thật bội phục.

Trên mặt năm đứa trẻ thoáng qua sự kiên định, nếu phụ thân đã có thể hy sinh như vậy, bọn chúng là con của phụ thân, làm sao có thể để cho phụ thân thất vọng được, nhất định phải chăm chú nhìn, nói không chừng đây là phụ thân đang chỉ dạy cho bọn chúng.

Lão Đại nhìn hồi lâu, thật sự là càng nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Nhũ mẫu, sao người cùng phụ thân không mặc quần áo?”

Bị nhắc đến tên, miệng lưỡi Hướng Tiểu Vãn cũng run lên, ngượng ngùng cười một tiếng: “Cái đó, ta với phụ thân con đang luyện công, hắc hắc hắc...”

“Luyện công? Nhũ mẫu, cái này có phải là sở vị đích niên hạ công không?” Lão Nhị rất có hứng thú hỏi. Cậu từng nghe lão Tứ nói qua một lần, không biết có phải hay không.

Mặt Hướng Tiểu Vãn co quắp: “Cái đó, cái đó...”

Độc Cô Diễm, chàng biến thái, chàng vẫn còn động đậy được sao, đồ mặt người dạ thú, rõ ràng là chàng đang dạy hư hài tử, phá hoại mầm non của tổ quốc, chàng còn không chịu lên tiếng giải thích sao, ô ô có loại cha như vậy sao trời?

“Cái gì mà niên hạ công, nhũ mẫu đang luyện chính là cấp mô thần công trong truyền thuyết, huynh không thấy hai chân nhũ mẫu cặp vào hông phụ thân sao?” Lão Tam rất đắc ý phản bác lời lão Nhị, đối với võ học, cậu hiểu rất rõ, lúc này phụ thân và nhũ mẫu không phải là đang luyện loại thần công đó hay sao.

Trên mặt Hướng Tiểu Vãn tràn đầy hắc tuyến, cộng thêm co quắp không dứt.

Độc Cô Diễm cảm nhận được Hướng Tiểu Vãn đang co quắp, trên mặt rất đắc ý.

Hướng Tiểu Vãn liếc mắt, trong lòng âm thầm mắng. Dựa vào cái gì mà đắc ý chứ, tiểu gia ta co quắp là tại bị lời nói của con trai chàng làm cho chấn động, không phải là công lao của chàng sao.

Nhưng mà ý nghĩ kia vừa mới hiện lên liền tan vỡ. Toàn thân...cảm xúc của nàng từ từ được khơi dậy.

Nàng nhẫn, nhẫn nhẫn Độc Cô Diễm cũng không bỏ qua cho nàng, hoàn toàn không thèm để ý năm tiểu quỷ, ác ý nói bên tai nàng: “Vãn nhi, nàng thật là nhạy cảm.”

Nói cái rắm, bị năm ánh mắt nhìn chằm chằm, là người có thể không nhạy cảm hay không.

Lão Tứ nhìn về phía mấy tiểu quỷ kia liếc mắt quát: “Hừ, các huynh không thấy rõ ràng là nhũ mẫu luyện cầm nã thủ hay sao, không thấy nhũ mẫu nắm tiểu hoàng qua của phụ thân à...”

Bản “hủ nữ thiên hạ” cũng có một chiêu này mà, xem ra quyển sách này chính là do nhũ mẫu biên soạn từ xưa, tiểu thụ người kể rất giống phụ thân, thì ra là nhũ mẫu bị nghiền ép, cho nên rất có tinh thần tính toán phản pháo.

Hướng Tiểu Vãn điên cuồng, chỉ muốn ngửa mặt lên trời kêu: “Rất H rất bạo lực.”

Tiểu Ngũ chỉ bình tĩnh nhìn về phía hai người, mỉm cười nói:” Cái gì mà tiểu Hoàng qua. Rõ ràng là tiểu kê kê của phụ thân.” (Thiên Di: tiểu kê kê: con chim nhỏ)

Hai mắt Hướng Tiểu Vãn trợn ngược, ngay lúc định nói gì đó, cũng ngay lúc Độc Cô Diễm điên cuồng tấn công phía dưới, ngất đi.

Độc Cô Diễm nhanh chóng kéo y phục khoác lên người, lại dùng chăn đắp Hướng Tiểu Vãn, sau đó đứng trước mặt năm tiểu quỷ nhìn bọn chúng chằm chằm.

Da đầu năm tiểu quỷ tê dại, thầm kêu không tốt.

Bắp chân nhũn ra, đang muốn chạy đi lại bị hắn đưa tay ngăn lại, cửa đóng chặt, năm tiểu quỷ nhìn hắn đang nổi giận đùng đùng, mặt run lên, đẩy lão Đại lên đầu, rón rén xoay người lại, cười với hắn.

Lão Đại: “Hắc hắc phụ thân thật là giỏi.”

Lão Nhị: “Phụ thân rất mạnh mẽ.”

Lão Tam:”Phụ thân thần công thiên hạ vô song.”

Lão Tứ:”Phụ thân cùng nhũ mẫu vạn sự vô cương.”

Tiểu Ngũ: “Phụ thân không phải là người bất mãn muốn phát tiết trên người chúng con đấy chứ? Phụ thân, con, chúng con, chúng con vẫn còn là con nít.”

Vốn là đang nổi giận đùng đùng, lại nghe được mấy lời kinh hãi thế tục của năm tiểu tử kia, hắn cảm giác như mình bị hất cả chậu nước đá vào mặt, tức giận biến mất hoàn toàn, thay vào đó là bất đắc dĩ thở dài.

Khoát tay một cái, hướng về phía năm tiểu quỷ không thể làm gì nói: “Các con ra ngoài đi.”

Năm tiểu quỷ vui mừng: “Dạ phụ thân.” Xoay người nhấc chân bỏ chạy.


Bình Luận (0)
Comment