“Ha ha ha ha...” Năm tiểu
quỷ sau lưng, thật sự là cười không ngừng được.
Ngay cả Thiên Địa Thập Tam Huyền ở trong bóng tối, mọi người mặt luôn luôn
không chút thay đổi cũng co quắp không dứt, tướng quân phu nhân của bọn họ, bây
giờ, bây giờ thật rất có thể làm cho người ta cười.
Hai tay Hướng Tiểu Vãn chống nạnh, quát năm tiểu quỷ sau lưng: “Vừa rồi nhũ mẫu
chẳng qua là thử miệng một chút mà thôi, bây giờ, để ta cho các con thấy được
lợi hại của nhũ mẫu.”
Nói xong, mặt sát khí đi về phía một người nam áo đen phía trước, nặng nề vỗ.
Người áo đen đang chăm chú suy nghĩ gì đó, đột nhiên bị một cái vỗ không hề
mong muốn khiến trong lòng thật khó chịu, quay đầu lại, tính toán hung hăng dạy
dỗ người đập hắn, nhưng khi hắn quay lại nhìn đến Hướng Tiểu Vãn mặt sát khí,
đột nhiên yên lặng.
Cười một tiếng lấy lòng nói: “Nữ, nữ hiệp, có, chuyện gì?”
Tim Hướng Tiểu Vãn rất được an ủi vì người chủ động trước mắt, bất quá người
này phản ứng hơi lớn. Mặc kệ, hỏi trước rõ ràng hãy nói. “Này, phía trước xảy
ra chuyện gì.” Dạo này, xem ra thiện lương là không được, phải hung, có khí thế
mới được
Người nọ run rẩy trả lời: “Nữ, nữ hiệp, nay, hôm nay là ngày Đệ Nhất Công Tử
của Thiên Hạ Đệ Nhất lâu dạo phố, mọi người đều là người ái mộ của Thiên Hạ
công tử, cho nên đường phố này mới có thể chen lấn như vậy, nữ, nữ hiệp, vị trí
này của tiểu nhân là do xếp hàng từ sáng đến giờ, nếu nữ hiệp muốn, Tiểu Bạch
tặng cho nữ hiệp.” Nói xong, người nọ ôm đầu, chạy trốn rời đi giống như chạy
nạn.
“Quái nhân.” Hướng Tiểu Vãn lẩm bẩm một câu, xoay người đi tới trước mặt năm
tiểu quỷ, cười nói: “Nhũ mẫu quyết định, đi Thiên Hạ Đệ Nhất lâu, xem Đệ Nhất
Công Tử.”
Thiên Hạ Đệ Nhất lâu, đây là một quán trà tương đối ưu nhã, Đệ Nhất Lâu này mỗi
ngày đều có một lượng lớn tài tử giai nhân đến chỗ này, múa văn đùa mực, thi từ
thiết tha, dĩ nhiên, mục đích của những người này, cũng đến vì Đệ Nhất Công Tử
của Đệ Nhất Lâu thôi.
Tin đồn, Đệ Nhất Công Tử phong hoa tuyệt đại, đẹp tựa như tiên, dáng tựa yêu
nghiệt, nghe nói người nào từng thấy dáng vẻ chân chính của hắn, đều bị bộ dáng
tuyệt mỹ của hắn làm cho kinh chấn đến chết.
Từ Đệ Nhất Lâu khai trương tới nay, chưa có người nào thấy dáng vẻ chân chính
của Đệ Nhất Công Tử, nhưng tư thái của Đệ Nhất Công Tử, tài học của Đệ Nhất
Công Tử, làm người trong thiên hạ khâm phục. Trong thời gian ngắn ngủn, Đệ Nhất
Công Tử đã là tình nhân trong lòng của vô số thiếu nữ đại mụ, thậm chí từ thiếu
niên mười lăm tuổi tới lão đầu tám mươi tuổi, cũng đều sùng bái không dứt đối
với Đệ Nhất Công Tử này, người người cũng lấy việc có thể gặp được Đệ Nhất Công
Tử mà vẻ vang, đó là vì sao hôm nay mọi người trên đường phố này mới điên cuồng
như vậy.
Lúc này, bên trong Đệ Nhất Lâu.
Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ dưới sự giúp đỡ của Thiên Địa Thập Tam Huyền,
đám người rối rít không cam lòng nhường ra một lối đi, để cho bọn họ tiến vào
Đệ Nhất Lâu.
Vừa vào bên trong, tuy nói đầy ắp cả người, nhưng vẫn ưu nhã, cùng với an tĩnh
khiến cho Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ cũng không khỏi ngẩn ra.
Cuồng nhiệt bên ngoài và an tĩnh trong này thành quan hệ đối lập rõ ràng, nhìn
những người ngồi bên bàn, không phú cũng quý, vừa nhìn chính là đại nhân có
thân phận, chẳng lẽ sẽ thể hiện ra cảm giác ưu nhã như thế.
Hướng Tiểu Vãn đi vào, thì có một gã sai vặt tiến lên khuôn mặt tươi cười chào
đón. “Vị tiểu thư này, xin hỏi người có đặt chỗ trong lâu không?”
Đặt chỗ? Còn phải đặt chỗ trước sao? Đệ Nhất Công Tử này có phải làm hơi quá
hay không.
Hướng Tiểu Vãn lắc đầu.
Gã sai vặt vừa thấy không có đặt chỗ, vội vàng nói: “Vị tiểu thư này mời trở về
đi, Đệ Nhất Lâu chúng ta chỉ tiếp khách đã đặt chỗ thôi.”
Hướng Tiểu Vãn giận, đây không phải rõ ràng khi dễ người sao, đang muốn nói
chuyện, lại nghe thấy cả Đệ Nhất Lâu an tĩnh bắt đầu điên cuồng lên.
“Công tử, công tử...”
“Công tử... Chúng ta yêu người...”
Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ rối rít hướng nhìn về chỗ ồn ào, chỉ thấy đám
người vốn là chật chội, tự giác nhường ra một lối đi, sắc mặt mọi người kích
động, trong miệng rối rít kêu khẩu hiệu, ánh mắt nhìn về chỗ cánh hoa rơi đầy
trời.
Ta khinh, người này cũng quá tục tằng đi, lại vung cánh hoa, hắn tưởng hắn là phách
cung (người quyền cao trong cung) sao, tùy tiện tới chỗ nào đều có cánh hoa
không giải thích được rơi xuống.
Đầu người bắt đầu khởi động, tám ngọc nữ kia vung cánh hoa đập vào mắt, mọi
người áo trắng bay bay, tóc đen tung bay, một bộ dáng không phải người thường.
Bộ dáng tiết độc lạnh lùng. Sau lưng mấy nữ nhân áo trắng này, còn có một ghế
tương tự như giường được mười sáu người khiến, một người nam tử mặc áo đỏ
nghiêng đầu nằm trên giường lớn đang chuyển động, bốn phía lụa trắng ẩn động,
nam tử trong thanh lệ xuất trần giống như mang yêu khí, tóc đen nhẹ nhàng tung
bay, xinh đẹp khiến người sợ hãi kêu.
“Công tử... A, trời ạ, đó là công tử...”
“Công tử, chúng ta yêu người, a a a a...”
Hướng Tiểu Vãn nhìn đám nam nữ thét chói tai kia, già trẻ lớn bé, nàng cảm
thấy, thì ra thế giới cổ đại, có thể điên cuồng như vậy.
Ánh mắt của nàng, hạ xuống trên giường lớn chuyển động lần nữa, lúc này nỹ nam
nằm trên giường kia chậm chạp đứng dậy, một nữ nhân thân hình cao lớn thấy thế,
lập tức quỳ trên mặt đất.
Một cái chân ngọc mảnh khảnh giống như không xương, bước lên lưng nữ nhân, sau
đó chậm rãi bước xuống đất, hai bàn chân mang giày chuẩn bị trên đất xong, vươn
tay chuyển một cái, ba búi tóc đen oánh đổ xuống, mặt nam tử kia dùng một khăn
lụa đỏ cực đẹp che kín, nhưng chỉ dựa vào hai tròng mắt lộ ra, cũng đủ làm lòng
người trong thế gian tiếc hận.
Đó là một đôi mắt thâm u như biển, làm như nhu hoà tiên khí và yêu khí, trong
thanh nhã mang theo mị hoặc không mất được, mắt phượng quay về, tim mọi người
trong sân liền như bị đôi mắt kia câu dẫn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn
bóng dáng đó
Mỹ nam tử không đếm xỉa đến bầy người trước mắt, hắn giẫm chân tại chỗ như đuổi
gió luồn trăng, hoa mai bắt đầu khởi động, hơi thở mị hoặc tận xương tràn ngập
xa xa, theo hắn cất bước, tất cả bốn phía, đều tĩnh lặng lại.
Ngay tại lúc cực kỳ an tĩnh này, một đạo thanh âm rất sát phong cảnh vang lên.
“Ôi mẹ nó, một cái giường thật lớn, lại thật sự có người nghĩ đến dùng giường
để thay thế kiệu, quả thật tài tình.” Tạo hình ra sân như vậy nàng đã phải xem
vô số phim võ hiệp mới nghĩ ra được, không nghĩ tới cổ đại này lại cũng có
người có thể nghĩ đến.
Sưu sưu sưu, mấy ngàn ánh mắt hung hăng khoét về phía Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn run lên, ánh mắt thật kinh hãi. “Hắc hắc hắc, ta, ta chỉ là đi
ngang qua mà thôi, xin các vị đại gia đừng nhìn ta như thế.”
Ánh mắt câu người của Đệ Nhất Công Tử kia, cũng rơi vào trên người Hướng Tiểu
Vãn. Mơ hồ, lóe ánh sáng lạnh yếu ớt. “Cô nương cũng cảm thấy cái giường này
rất tốt sao?”
Thanh âm Đệ Nhất Công Tử rất bình thản, nhưng lại êm tai dễ nghe giống như tiên
âm.
Lần đầu tiên Hướng Tiểu Vãn nghe được thanh âm dễ nghe như vậy, không khỏi hơi
sững sờ. Đệ Nhất Công Tử này, rốt cuộc là nam hay nữ, quả thật là một báu vật.
“Khụ... Tốt, rất tốt, tốt vô cùng.” Hướng Tiểu Vãn ngọe nguậy miệng lưỡi, phẫn
nộ nói.
Năm tiểu quỷ sau lưng thấy Hướng Tiểu Vãn nhìn Đệ Nhất Công Tử đến ngây dại,
không khỏi bất mãn kéo y phục của nàng, đồng loạt lớn tiếng hô: “Mẹ, phụ thân
nói, trừ người ra không cho mẹ nhìn nam nhân khác.”