Độc Cô Diễm ngẩng đầu
nhìn ba đứa con một cái, vô lực khoát tay áo, nói với ba đứa con vốn đã mệt
mỏi, lại vẫn ở lại cùng với hắn: “Các con cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ
ngơi đi, phụ thân sẽ ở với nhũ mẫu.”
Độc Cô Phi đang muốn nói không cần, lại bị Độc Cô Sương lôi đi.
Độc Cô Ly đi cuối cùng đóng cửa lại.
“Này, ta nói lão Tứ, muội kéo huynh làm chi, huynh muốn ở cùng nhũ mẫu.” Độc Cô
Phi bất mãn kêu la.
Độc Cô Sương lau nước mắt, hung hăng liếc mắt. “Huynh nghĩ rằng chúng ta muốn
rời đi à, nhưng huynh không thấy dáng vẻ phụ thân rất thống khổ sao, phụ thân ở
trước mặt chúng ta không dễ biểu hiện rất khó chịu, chúng ta rời đi, cho phụ
thân một cơ hội phát tiết, hơn nữa, thời gian phụ thân và nhũ mẫu ở chung không
còn nhiều lắm, sao không thức thời chút.”
“Phi, phi, phi, cái gì gọi là thời gian phụ thân và nhũ mẫu ở chung không còn
nhiều lắm, lão Tứ muội đừng nói lung tung.” Độc Cô Phi liên tiếp thối vài câu.
Trong lòng thầm nói, tốt linh, xấu không linh.
Độc Cô Ly cắt đứt lời nói của hai người bọn họ. “Được rồi, các đệ muội đừng gây
sự nữa, để cho phụ thân lẳng lặng cùng nhũ mẫu đi, chúng ta trở về thôi.”
Sau khi ba đứa rời đi, tất cả lại an tĩnh trở lại.
Bên trong phòng, Độc Cô Diễm lẳng lặng dùng mặt vuốt ve tay Hướng Tiểu Vãn,
trong lòng mơ hồ có đau nhói.
Hắn nghiêng mặt, thâm tình lẩm bẩm. “Vãn nhi... Nàng là trân bảo trời cao ban
cho ta, ta sẽ không để cho nàng rời đi ta, hôm nay Độc Cô Diễm ta thề, coi như là
liều cái mạng này, cũng muốn giải đi độc trên người nàng.”
Hướng Tiểu Vãn tái nhợt nằm đó, cũng là không tiếng không hơi.
Độc Cô Diễm xoa bàn tay của nàng, thống khổ nhớ lại từng ly từng tý giữa hai
người họ
Thật ra thì, hắn mơ hồ biết trong cơ thể hắn có một loại độc, loại độc chất này
chính là chỗ khiến cho hắn mê luyến Hướng Tiểu Vãn. Độc Cô Diễm hắn tự nhận
không phải là một người ham mê nữ sắc, nhưng mỗi lần ở chung với Hướng Tiểu
Vãn, hắn sẽ trở nên đặc biệt điên cuồng, chỉ muốn tiến vào nàng một lần lại một
lần, thật sâu muốn có nàng, theo điên cuồng như vậy, hắn đoán được mình có thể
bị người khác dùng độc quỷ dị nào đó điều khiển. Vậy mà mặc dù hắn phát hiện
dấu vết này, nhưng lại không muốn xóa đi, không chút suy nghĩ làm thế nào giải
đi độc giấu trong cơ thể của hắn.
Hắn rất thích lúc ở cùng Hướng Tiểu Vãn, có loại cảm giác hắn không cách nào
dùng lời nói để hình dung, hắn không dám nắm chắc, giải độc này rồi, hắn còn có
thể có cảm giác thế này hay không, nếu như mất đi cảm giác như vậy, hắn nghĩ
cuộc sống của hắn sẽ không đầy đủ, hắn không muốn mất đi Hướng Tiểu Vãn, coi
như bị độc kia uy hiếp, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Độc Cô Diễm vươn tay, ôn nhu vuốt tóc Hướng Tiểu Vãn, thanh âm nỉ non rất nhẹ,
cũng lộ ra thâm tình kiên định. “Vãn nhi, nếu có một ngày, ta mất đi lý trí,
làm ra chuyện gì thương tổn nàng, có thể đừng hận ta được không?”
Trả lời hắn, là an tĩnh.
Độc Cô Diễm lại vẫn tự lẩm bẩm. “Vãn nhi, độc trong người ta tựa hồ tăng nhanh
lưu chuyển rồi, ta có cảm giác, độc này trong một ngày gần đây sẽ điên cuồng
tiết ra bên trong cơ thể của ta, sau đó, ta có thể sẽ điên cuồng lên.” Nói tới
chỗ này, thần sắc Độc Cô Diễm cũng vô cùng kiên định. “Nhưng Vãn nhi của ta,
coi như ta điên rồi, cũng sẽ không tổn thương nàng.”
Màn đêm dần dần phủ xuống, trăng trốn sau tầng mây, chậm rãi thăng lên phía
chân trời, mát mẻ cô tịch.
Tại một chỗ núi hoang, nơi này là chỗ ở của Vô Cực Môn.
Một tòa tháp quỷ dị tối tăm đứng yên trong núi bốn phía lượn lờ tử khí nồng
nặc.
Tháp này, chính là tổng bộ của Vô Cực Môn. Tất cả môn phái của Vô Cực Môn, cũng
ở trong toà tháp đen này.
Bên trong một gian phòng hoa lệ trên đỉnh cao nhất, một mạt bóng dáng nho nhỏ
đứng ở phía trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn trăng lạnh giữa bầu trời sao.
Ánh trăng vẩy vào đầu vai cậu, mặt cậu mang buồn bã, dằng dặc thở dài một
tiếng.
“Hoa nhi, vì sao than thở? Huh?” Nơi bóng tối, một mạt bóng đen đi ra.
Độc Cô Hoa lạnh lùng quay đầu lại, nhìn người nọ, lạnh như băng nói: “Biết rõ
còn hỏi, người nói sẽ nghe con, sao người muốn gạt con, tại sao muốn bắt con.”
Cậu muốn về phủ tướng quân, cậu không muốn ở trong chỗ tối này, cậu không muốn
để cho phụ thân và nhũ mẫu lo lắng, còn có bốn huynh đệ tốt kia, cậu không muốn
nhìn thấy sắc mặt thất vọng của bọn họ.
Người áo đen kia đối với sự lạnh lùng của Độc Cô Hoa làm như đã sớm tập mãi
thành thói quen, mặt mang mặt nạ khẽ thoáng qua nụ cười, hắn đi tới, ôm lấy Độc
Cô Hoa không động đậy.
“Hoa nhi, vi sư làm như vậy tự nhiên có đạo lý, mà ở đây, mới là nhà của con,
vi sư chẳng qua là dẫn con về nhà.” Thanh âm của người áo đen, rất là nhu hòa,
làm như mang theo hồi ức nào đó.
Độc Cô Hoa thấy giãy giụa vô dụng, bất động. Tức hận nhìn chằm chằm người áo
đen kia. “Nơi này không phải nhà của con, nhà của con là ở phủ tướng quân.”
Người áo đen vừa nghe đến ba chữ phủ tướng quân, hai tròng mắt trầm xuống,
nhưng đối với Độc Cô Hoa, hắn lại có tình cảm khác, dù như thế nào hắn cũng sẽ
không tức giận với Độc Cô Hoa.
Hắn đè xuống tâm tình, mỉm cười nói với Độc Cô Hoa: “Hoa nhi, sau này nơi này
sẽ là nhà của con, sư phụ, đúng là người thân duy nhất của con.”
Độc Cô Hoa cau mày, ưu thương nói: “Sư phụ, không nói lời nào với người, người
thật coi con là đứa trẻ ba tuổi sao, trong lòng của người đang suy nghĩ gì,
đừng cho là con không biết.” Ông ấy rõ ràng là muốn mượn mình, tới làm lợi thế
cuối cùng đả kích phụ thân.
Người áo đen nghe thấy lời ấy, càng cười đậm. “Không biết Hoa nhi cho là vi sư
đang suy nghĩ gì?”
Độc Cô Hoa đẩy hắn ra, nhảy đến trên đất, giận dữ hét: “Người rõ ràng không coi
con là đồ đệ của người, người chẳng qua là lợi dụng con để hại phụ thân.”
Hai tròng mắt người áo đen lóe lên, nhàn nhạt ưu thương chảy ra từ trong đôi
mắt sâu kia. “Hoa nhi, con thật đối đãi vi sư như thế sao?”
Độc Cô Hoa hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
Người áo đen cười một tiếng tự giễu, trong tay không biết như thế nào nhiều hơn
một cây chủy thủ, hắn đối với tim của mình, hung hăng đâm xuống, máu chảy như
cột, vẩy ra bốn phía.
Độc Cô Hoa không ngờ tới người áo đen sẽ có động tác như thế, cậu bị dọa cho
sợ. Vội vàng chạy tới, đưa tay nhỏ bé ra che ngực người áo đen kia, khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt nói: “Sư phụ, người, sao người có thể đối với mình như vậy,
thân thể của người...”
Người áo đen cười cắt đứt lời của Độc Cô Hoa. “Hoa nhi, vi sư không ngại, vi sư
chỉ muốn chứng minh một chút, mạng của vi sư, chỉ thuộc về con, nếu con muốn
mạng của vi sư, lúc nào cũng có thể lấy.”
Độc Cô Hoa nhìn đôi mắt thống khổ kiên định của người áo đen kia, đáy lòng nho
nhỏ của cậu, cảm động. “Tại sao là con, tại sao người lại chỉ đối xử đặc biệt
với mình con?”
Điểm này, từ hơn một năm trước lúc cậu gặp gỡ người áo đen, người áo đen đối
với cậu giống như với con trai ruột, càng sâu, so với đối đãi chính mình còn
tốt hơn.