Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 14

Hướng Tiểu Vãn đi đến trước mặt 4 nữ nhân kia, cười nói: “Các vị không cần sợ hãi, ta đảm bảo sẽ không làm các ngươi bị thương.” Chẳng qua là dọa các ngươi mà thôi.

Nói xong Hướng Tiểu Vãn đi đến phía trước, nói nhỏ vài câu với một gia đinh, người nọ nghe xong, sau đó rời đi với vẻ mặt nghi ngờ.

Những người khác cũng chăm chú nhìn Hướng Tiểu Vãn với vẻ mặt hiếu kỳ.

Không lâu sau, gia đinh kia cùng một người khác khiêng một chậu than đi vào, mặt dù lửa nhìn rất lớn nhưng thật ra, Hướng Tiểu Vãn đã bí mật dặn tên gia đinh kia, để hắn bỏ thêm vài thứ vào, còn về phần đó là gì thì bí mật.

Lòng hiếu kỳ của mọi người càng tăng, bây giờ là tháng ba rồi, còn dùng chậu than để làm gì, mà còn cả lửa nữa?

Bốn nữ nhân nhìn chằm chằm chậu than, trong lòng cảm giác được có điều gì đó không ổn, mượn người của các nàng dùng một chút? Chẳng lẽ nữ nhân này muốn hỏa thiêu: dùng lửa đốt các nàng?

“Hắc hắc, nhóm bốn nhũ mẫu bây giờ ta muốn dùng khăn đen che kín mắt các ngươi lại.” Hướng Tiểu Vãn cầm lấy khăn tách bốn người ra riêng biệt.

Một khi con người chìm vào bóng tối, cảm giác sợ hãi càng tăng lên, mặt bốn người trở nên nhợt nhạt, run run nói: “Ngươi, ngươi, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì hả?”

Hướng Tiểu Vãn búng tay một cái, cười vô hại: “Không muốn làm cái gì, Chẳng qua là làm phiền đôi tay ngọc ngà bỏ vào trong chậu than nóng một hồi thôi.”

“Ngươi, ngươi không thể làm như vậy...”

“Các vị nhũ mẫu thật là không nên la lên như thế, ngươi giúp ta một chút đi?” Hướng Tiểu Vãn nói xong liếc nhìn mọi người đang kinh hãi một cái, giống như là không có ý định giúp nàng vậy.

“Để ta giúp người”

“Ách...được.” Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, nàng không ngờ cậu ta lại chủ động giúp nàng

Độc Cô Ly nhìn thị vệ bên cạnh mình, lập tức có bốn người tiến lên kéo bốn nhũ mẫu không tình nguyện đến trước mặt chậu than.

Cảm nhận được lửa nóng rực, bốn người kia không thèm chú ý đến hình tượng nữa, khóc rống lên.

“Tiện nhân Hướng Tiểu Vãn kia, ngươi không thể làm như vậy, ngươi... ngô...” Như Hương chưa nói xong đã bị Độc Cô Ly tiến lên chặn miệng lại.

Tiểu tử kia lạnh lùng đứng ở một bên, nói với Hướng Tiểu Vãn: “Bây giờ mọi việc chuẩn bị đều ổn rồi, người có thể bắt đầu làm ảo thuật, nếu như không làm chúng ta hài lòng thì...”

“Hắc hắc không thành vấn đề.” Hướng Tiểu Vãn thầm oán trong lòng, tên tiểu quỷ nhỏ như vậy mà cũng hiểu thế nào là cưỡng bức người khác.

Đang trong lúc mọi người tò mò cùng kinh hãi, Hướng Tiểu Vãn chậm rãi bước qua, sau đó bắt chặt bàn tay đang run rẩy của Như Hương, đem bỏ vào trong chậu than...

“A...” Màn này khiến bọn nha hoàn kêu to lên.

Hướng Tiểu Vãn thở dài, lửa này cũng không làm bị thương người, kêu to như vậy để làm gì?

Như Hương vốn không thể nhìn thấy, lại bị Hướng Tiểu Vãn đột nhiên giữ chặt tay làm cho giật mình, lại nghe tiếng kêu sợ hãi của bọn a hoàn, nàng lại càng sợ hãi.

Hai chân mềm nhũn ra, rồi ngất đi trước mặt mọi người.

Hướng Tiểu Vãn vội đỡ lấy nàng ta, trong lòng không khỏi thầm nghĩ một câu: nữ nhân này thật là chỉ có ngực lớn mà không có đầu óc, căn bản là chưa chịu đau chút nào cũng đã ngất đi, thật làm cho nàng bội phục.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào tay của Như Hương, chỉ thấy trong tay nàng ta có lửa: ngọn lửa vẫn sáng rực lên, màu sắc cực kỳ xinh đẹp, thật giống một đóa sen hồng mọc trên tay. Thấy vậy, mọi người ríu ra ríu rít bình luận, tiếp cận, bỏ qua hoàn toàn tình cảnh của Như Hương.

“Không tệ, có ý hay.” tuy giọng nói của Độc Cô Ly giả vờ lạnh lùng nhưng trong mắt hiện lên sự hưng phấn, vừa nhìn cũng biết là rất hài lòng với màn ảo thuật này.

“Được, thật là đẹp mắt.” Lão tứ cũng hoan hô, xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng động tác kia thật sự rất không hợp, thân thể nho nhỏ khiến cho người ta có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Không ngờ rằng nhũ mẫu còn có niềm đam mê như thế nha.” Lão nhị nhướng mi nói.

“Vị nhũ mẫu này thật đáng thương, người đừng sợ, tại hạ tới cứu người.” Lão tam Độc Cô Phi cực kỳ mê võ nghệ này đã hoàn toàn xem mình là đại hiệp chánh khí lẫm liệt rồi, đang muốn xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Không ngờ...

Một bóng người lãnh khốc xẹt nhanh qua, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hướng Tiểu Vãn, không nói lời nào, chưởng về phía Hướng Tiểu Vãn một cái. Nàng chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên bị một chưởng liền bị đánh bay ra ngoài...


Bình Luận (0)
Comment