Hoa khôi vốn định bỏ qua
cho Tiểu Anh Đào, nhưng nàng lại thấy Độc Cô Phi đối xử tốt với Tiểu Anh Đào
nên có chút oán niệm, ở trong thanh lâu này, chỉ cần có tướng mạo tốt, là có
thể có một thân phận tốt, nàng tuy là hoa khôi, nhưng tướng mạo của nàng ở nơi
này cũng không phải là xuất chúng nhất, đây cũng chỗ khiến nàng hận nhất, cho
nên mỗi lần thấy Tiểu Anh Đào kia tuy nhỏ nhưng lại có khuôn mặt khuynh thành,
nàng liền hận không thể hủy diệt, những năm gần đây, nàng luôn nghĩ hết biện
pháp hành hạ Tiểu Anh Đào.
Nói ra cũng kỳ quái, nha đầu chết tiệt kia thoạt nhìn nhỏ nhỏ, không nghĩ tới
có thể chịu đựng được lâu như vậy, nhiều chuyện khó khăn đều hoàn thành, hơn
nữa còn không có lười biếng, làm việc so với người lớn còn dụng tâm hơn, nếu
như dáng dấp Tiểu Anh Đào không quá nổi bật, nàng sẽ để cho con bé hầu hạ mình,
nhưng mà muốn trách thì trách dáng dấp con bé quá xinh đẹp, mới ba tuổi đã làm
cho một đống khách nhớ đến Tiểu Anh Đào, nàng không muốn Tiểu Anh Đào này đoạt
vị trí của mình.
Ánh mắt hoa khôi lần nữa rơi vào Tiểu Anh Đào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh
đẹp của cô bé, trong lòng nàng oán khí lại tăng lên.
Lập tức hùng hùng hổ hổ nói: “Tiểu tiện nhân ngươi, lại dám đem quần áo của ta
đi đuổi ruồi, rõ ràng là ngươi âm thầm châm trêu chọc ta mà, đừng cho là ta
không biết, xem ra quá lâu không có đánh ngươi, nên ngứa da phải không, hôm nay
ta sẽ đánh chết ngươi.” Hoa khôi vén tay áo lên, cầm lên một ống trúc thô, bước
nhanh về phía Tiểu Anh Đào vọt tới.
Cây trúc lớn như vậy, nếu như đánh vào người Tiểu Anh Đào, bé cũng phải không
nhúc nhích được chừng mấy ngày.
Độc Cô Phi liếc thấy một màn này, trong lòng đối với Tiểu Anh Đào tràn đầy
thương tiếc, cậu bước ra mấy bước, đưa tay ra ngăn hoa khôi kia lại. “Dừng tay,
sao tỷ lại đánh muội ấy?”
Hoa khôi cùng Tiểu Anh Đào đều sửng sốt.
Hoa khôi: “Ngươi là ai? Nó là nha hoàn của ta, ta muốn đánh thì đánh, mắc mớ gì
tới ngươi.” Đối với người trước mắt có thân phận không rõ ràng này, nhưng trên
người mặc toàn đồ đắt tiền, hoa khôi cũng không dám quá đắc tội.
Tiểu Anh Đào: “Này, ngươi đừng ngu ngốc, còn không mau đi, chuyện của ta không
cần ngươi quan tâm. Ngu ngốc, ngươi đi nhanh đi, ta không muốn thiếu nợ ngươi
đâu, nếu ngươi cũng bị đánh, không phải là Tiểu Anh Đào ta nợ ngươi một đại ân
sao?”
Độc Cô phi cũng không thèm nhìn tới hoa khôi kia, ánh mắt vẫn rơi vào Tiểu Anh
Đào, cậu biết Tiểu Anh Đào cố ý nói như vậy, là khích cậu, sợ cậu bị hoa khôi
này đánh sao? Thật ra thì, Tiểu Anh Đào là một cô bé rất thiện lương khả ái,
không biết tại sao lại trở nên dữ dằn như thế.
“Tỷ là hoa khôi ở đây?” Độc Cô Phi nhàn nhạt lên tiếng.
Hoa khôi liếc cậu một cái, đắc ý gật đầu. “Không sai, ta chính là hoa khôi đại
danh đỉnh đỉnh.”
“Muội ấy là người của tại hạ, sau này không được trêu chọc đến muội ấy.” Độc Cô
Phi khí khái vỗ vỗ lồng ngực nói.
Tiểu Anh Đào chu mỏ. Xí, ngươi là ai chứ, ngu ngốc.
Hoa khôi lạnh lùng cười một tiếng. “Tiểu tử, ta xem ngươi nên bớt lo chuyện
người khác đi, ta sẽ không khách sáo nữa đâu.” Nói xong, nâng lên gậy trúc
trong tay uy hiếp Độc Cô Phi.
Độc Cô Phi liếc mắt nhìn, cậu nâng ngón tay lên búng một phát.
Chưa tới một cái nháy mắt, một gã người áo đen liền xuất hiện ở trước mặt. “Tam
thiếu gia, có gì phân phó?”
Hoa khôi bị dọa cho sợ, im lặng lui về phía sau.
Độc Cô Phi chỉ vào hoa khôi kia, nói với người áo đen: “Hoa khôi này khiến tại
hạ khó chịu, đem nàng ta ném đi nơi khác.”
Người áo đen cung kính nói: “Dạ Tam thiếu gia.”
“Không muốn, không muốn...” Giọng hét cao vút của hoa khôi dần dần biến mất.
Độc Cô Phi làm bộ dáng chính nghĩa đi tới gần Tiểu Anh Đào, hướng về phía nàng
cười một tiếng. “Tiểu Anh Đào, sau này muội chính là người của tại hạ, nhớ tên
tại hạ nha, tại hạ gọi Độc Cô Phi.”
Tiểu Anh Đào không vui nhíu mày, mặc dù Độc Cô Phi giúp bé, nhưng bé không phải
người của cậu ta. “Này, ngươi đừng nói lung tung chứ, cái gì mà ta là người của
ngươi, nếu sau này không ai thèm lấy ta, ngươi nhất định chết chắc.” Nguyện
vọng của bé là để dành tiền chuộc thân cho mình, rời khỏi thanh lâu, sau đó tìm
một người tốt gả cho hắn, sinh ra một đống hài tử.
Độc Cô phi giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Tiểu Anh Đào, tại hạ không cho muội
lập gia đình, muốn gả, muội gả ta là được.”
“Không biết xấu hổ.” Tiểu Anh Đào đẩy ra Độc Cô Phi, định chạy đi, nhưng lại bị
Độc Cô Phi kéo lại, cậu mạnh hơn, nửa kéo nửa ôm dắt Tiểu Anh Đào về phòng của
cậu.
“Này, ngươi muốn kéo ta đi đâu?” Tiểu Anh Đào liều mạng đứng lên.
Độc Cô Phi dùng hết khí lực đè bé lại. “Tiểu Anh Đào, muội đừng động nữa, ta
không làm hại muội đâu, chẳng qua là dẫn muội đi luyện công thôi.” Lần trước
phụ thân cùng nhũ mẫu cởi hết y phục luyện cái loại thần công đó, cậu vẫn rất
muốn luyện, nhưng không tìm được người thích hợp tới cùng nhau luyện, cậu thấy
rất thích Tiểu Anh Đào, cho nên quyết định cùng Tiểu Anh Đào chia xẻ cái loại
thần công đó, nếu là người khác, cậu còn lâu mới chịu.
Sau khi ra khỏi phòng Độc Cô Khuynh cùng Độc Cô Ly, Độc Cô Hoa cất bước hướng
đi tới phòng Độc Cô Phi.
Bên trong phòng, truyền ra từng giọng nói khiến cho Độc Cô Hoa kinh ngạc dừng
bước lẳng lặng nghe.
“Này, Độc Cô phi ngươi lưu manh, làm gì cởi y phục lão nương.” Tiểu Anh Đào tức
giận.
“Không cởi quần áo thì luyện công thế nào, phụ thân cùng nhũ mẫu luyện thần
công như vậy mà.” Độc Cô phi tràn đầy mong đợi.
“Ngươi thối lắm, rõ ràng là làm loại chuyện đó.” Tiểu Anh Đào xấu hổ lên tiếng.
“Chuyện đó gì, đây là luyện công, Tiểu Anh Đào, cởi quần ra, ta muốn đưa cái
này đặt ở bên trong cái đó của muội coi như luyện công thành công.” Độc Cô phi
thúc giục.
“Phịch” —— có tiếng người bị té xuống giường.
“Độc Cô Phi, ngươi là tên lưu manh, ta ghét ngươi.” Tiếng khóc của Tiểu Anh
Đào.
“Muội, muội đừng khóc có được hay không? Chúng ta không luyện công nữa, muội
không được ghét ta, ta rất thích muội.” thanh âm Độc Cô Phi không biết làm sao
Ngoài cửa, Độc Cô Hoa, mặt quái dị bước đi, lắc đầu thở dài rời khỏi phòng Độc
Cô Phi.
Bên trong phòng Thượng Quan Dạ, lại trình diễn một màn tương tự, nhưng mà khác
với chỗ Độc Cô Phi, bên này không có cưỡng bách, đều là tự nguyện.
Thượng Quan Dạ trần như nhộng nằm trên trường kỷ, khóe miệng mỉm cười, hướng về
phía Độc Cô Sương đang ngồi ở trước bàn cười mê hoặc.
Đang tính toán vẽ bộ dáng lẳng lơ tiểu thụ của Thượng Quan Dạ, Độc Cô Sương
liếc thấy Thượng Quan Dạ cười tao nhã, bất mãn ném bút xuống, cả giận nói: “Ta
khinh, yêu nhân ngươi có thể đừng cười như vậy được không, có tiểu thụ nào lẳng
lơ như vậy, ngươi ngậm miệng lại cho ta.” Đây là bức vẽ thứ sáu của bé, nhưng
lại không hài lòng, đều do sự lẳng lơ của Thượng Quan Dạ, cười cái rắm, tiện
chân đạp bức vẽ tiểu thụ kia một cái.
Thượng Quan Dạ cũng không để ý, chỉ cười càng làm tôn thêm sự mê hoặc. “Tiểu
Sương nhi, thế nào, đối với vóc người của vi phu rất hài lòng sao?”