Mười ngày sau, bên trong
Nhất Thưởng Tham Hoa.
Độc Cô Diễm mặc một bộ áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong sân, bốn
tiểu tử bên cạnh hắn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với hắn.
Lão Đại: “Phụ thân, người đừng khó chịu vậy, nhũ mẫu nhất định sẽ không có
chuyện gì đâu, người còn có chúng con.”
Lão Nhị: “Đúng vậy, phụ thân, người trả lời chúng con đi, chúng con về sau nhất
định sẽ ngoan ngoãn.”
Lão Tam: “Phụ thân, nhũ mẫu là tiểu cường (con gián) đánh không chết, người cũng không cần lo lắng cho nhũ
mẫu.”
Lão Tứ: “Phụ thân, người nói chuyện đi, nhũ mẫu không nhớ người, không phải còn
có chúng con à, phụ thân, con có chuyện muốn nói với người, Thượng Quan yêu
nhân luôn khi dễ con, phụ thân, người nhanh hồi hồn đi, nếu không chúng con sẽ
bị nhân yêu thu thập hết đó, sau khi người tỉnh lại, đi đâu tìm con gái biết
điều như con.”
Thượng Quan Dạ đứng ở một bên đen mặt.
Hình như bị khi phụ là hắn mà? Hắn đường đường một mỹ nam lại vì một tiểu nữ oa
đình trệ đến nông nỗi phải cởi quần áo dùng đến sắc dụ, vậy mà tiểu nữ oa này
còn khinh thường ngoảnh lại nhìn, việc này nếu nói ra, hắn nhất định sẽ bị
người cười nhạo.
Thượng Quan Dạ rất là oán niệm trừng mắt nhìn Độc Cô Sương một cái, sau đó nhất
trí nói với bốn tiểu tử: “Canh giờ không còn sớm nữa, các con cũng lui xuống ăn
cơm đi, chuyện của Độc Cô Diễm, giao cho ta thôi.”
Kể từ mười ba ngày trước hắn nhận được tin tức, âm thầm lẻn vào phủ tướng quân,
thấy được Độc Cô Diễm nằm trên mặt đất, lúc ấy hắn dò xét hơi thở của hắn ta,
đúng là không còn thở, vì vậy hắn mang thi thể của Độc Cô Diễm về.
Nói cũng dọa người, Độc Cô Diễm ở hôm trở lại Nhất Thưởng Tham Hoan, nghe được
tiếng la khóc của bốn tiểu tử kia, lại tỉnh lại.
Dọa cho Thượng Quan Dạ sợ đến trợn tròn mắt, bất quá mặc dù Độc Cô Diễm tỉnh,
cũng không có bất kỳ ý thức nào, cả người giống như không có sinh khí, trừ còn
có thể hô hấp ra, Độc Cô Diễm căn bản không khác gì người chết.
Thượng Quan Dạ đoán có thể Hướng Tiểu Vãn mất tích đả kích Độc Cô Diễm quá
nhiều, vì vậy hắn vẫn không có tỉnh lại, nếu như có thể tìm được Hướng Tiểu
Vãn, có lẽ Độc Cô Diễm có thể hoàn toàn khôi phục như cũ.
Mười ngày nay bốn tiểu tử này, mỗi ngày đều dùng phương thức khác nhau cố gắng
gọi tỉnh ý thức ngủ say của Độc Cô Diễm, nhưng lần nào cũng thất bại.
Vì không để cho thân thể Độc Cô Diễm héo rút, mỗi ngày Thượng Quan Dạ đều mang
Độc Cô Diễm ra ngoài phơi nắng, mỗi một ngày đều dùng thuốc nhấn khớp xương
trên người Độc Cô Diễm.
Lúc này, bốn tiểu tử khổ sở liếc nhìn Độc Cô Diễm một cái, sau đó cũng xoay
người rời đi.
Rời đi tầm mắt của Thượng Quan Dạ, trên mặt bốn tiểu tử cũng thoáng qua thần
sắc kiên định.
Lão Đại lấy ra ngân lượng chuẩn bị xong trên người, chia ra cho ba tiểu quỷ
khác. “Ra ngoài, có bạc dễ làm việc.”
Ba người chia ra nhận lấy ngân phiếu, không hỏi quá nhiều liền tỉ mỉ cất xong.
“Lão Đại, muội đã vẽ đường xong, huynh xem một chút.” Lão Tứ am hiểu vẽ tranh
phân chia bản đồ cầm trong tay cho mọi người, sau đó mở ra chỉ vào một vòng đỏ
nhỏ giọng nói: “Theo ý tứ mấy ngày nay ta dò được từ chỗ Thượng Quan yêu nhân,
chỗ này tám chín phần mười chính là vị trí Vô Sinh cốc, nhũ mẫu nhất định là ở
chỗ đó.”
Ba người kia cũng cẩn thận nhìn bản đồ trong tay, nhớ kỹ địa phương đó. Kể từ
Thượng Quan Dạ nói phụ thân bọn chúng rất có thể phải nhìn thấy nhũ mẫu mới có
thể khỏe lại thì bọn chúng liền âm thầm chuẩn bị rời đi Nhất Thưởng Tham Hoan,
đi tìm nhũ mẫu.
Chừng mười ngày này, bọn chúng giả trang rất khéo léo, khiến Thượng Quan Dạ
buông lỏng cảnh giác đối với bọn chúng, vừa âm thầm chuẩn bị tất cả.
Lão Đại đặc biệt phụ trách ngân lượng cần thiết trên đường, lão Nhị phụ trách
nghiên cứu chế tạo tất cả độc dược phòng thân, đoạn thời gian trước lão Nhị đã
len lén đi theo Thượng Quan Dạ học rất nhiều bản lãnh dùng độc, Thượng Quan Dạ
cũng không biết thiên phú đối với độc của hài tử mới chừng tám tuổi này lại cao
đến dọa người, chuyện lão Nhị nghiên cứu chế tạo độc dược nếu như Thượng Quan
Dạ thấy, nhất định sẽ cả kinh, cả người ngu đi. Những độc chất kia cho dù là
bây giờ hắn chế luyện, cũng phải cần mấy ngày, hơn nữa còn không làm được hoàn
mỹ như vậy đâu. Lão Tam nha, liền phụ trách thu thập động tĩnh mới nhất trên
giang hồ, đối với việc này, lão Tam thật là thích, độ chuẩn xác của tình báo
bắt được không kém bất kỳ tổ chức nào trên giang hồ, đừng thấy lão Tam bình
thường hồ đồ, làm lên chuyện, cũng rất giống một đại hiệp.
Về phần nhiệm vụ của lão Tứ, chính là ‘sắc dụ’ Thượng Quan Dạ, nếu Thượng Quan
Dạ là người của Vô Sinh cốc, từ trong miệng hắn dọ thám sẽ biết tất cả về Vô
Sinh cốc, chính xác không sai, vì vậy lão Tứ uất ức cầu toàn hy sinh nhan sắc
nho nhỏ của mình, thái độ đối với Thượng Quan Dạ cực độ khinh bỉ sẽ tốt hơn nhiều.
Đối với việc này, Thượng Quan Dạ cao hứng nhất, đầu óc cũng biến thành đơn giản
rất nhiều, bất tri bất giác, lại bị Độc Cô Sương moi ra rất nhiều chuyện lại
hoàn toàn không biết.
Lão Nhị cất xong bản đồ, từ trên người lấy ra vài bình chia cho mọi người.
“Những thứ này là độc dược ta bào chế ra trong mười ngày nay, những độc chất
này cũng không lấy mạng người, nhưng đối với chúng ta vậy là đủ rồi, phía trên
đều có ghi lại độc tính và phương pháp sử dụng, mọi người xem xong phải đốt
sách đi, miễn cho bị người ta nhìn thấy.”
Lão Tam liếc mấy bình có nhiều màu sắc khác nhau, đặt toàn bộ ở trong quần áo,
vỗ ngực nói: “Lão... Nhị ca huynh yên tâm, chúng ta đều hiểu. A, đúng rồi, gần
đây tại hạ hỏi thăm được, một môn phái tên là Vô Hoàn cốc, lại công khai làm ầm
ĩ với Vô Sinh cốc, nghe nói Vô Sinh cốc đoạt một đệ tử đức cao vọng trọng trong
Vô Hoàn cốc.”
Lão Tứ vừa nghe, chen vào nói: “Vô Hoàn cốc này là môn phái gì? Sao trước giờ
chưa từng nghe nói?”
Lão Tam lại đắc ý giải thích: “Hừ hừ, nói đến Vô Hoàn cốc, các ngươi nhất định
nghe nói Suất Suất môn chứ? Vô Hoàn cốc, thật ra chính là danh xưng bên ngoài
của Suất Suất môn, cốc chủ đầu tiên của Vô Hoàn cốc, chính là Đao Đao Suất -
cao nhân một đời. Đúng rồi, nhũ mẫu trước đây cũng từng học Nhất Chiêu Định Thử,
không chừng đệ tử của Vô Hoàn cốc này, chính là nhũ mẫu chúng ta đó.” Vừa nhắc
tới sự kiện lớn trên giang hồ, đầu dưa của lão Tam liền lóe sáng, phân tích đạo
lý rõ ràng.
Lão Đại nhíu lông mày, lúc này cậu đã trưởng thành không ít rồi, tính tình
không được tự nhiên so với lúc mới gặp gỡ Hướng Tiểu Vãn đã thay đổi rất nhiều.
Cậu hướng về phía ba đệ muội nói: “Bất kể đệ tử Vô Hoàn cốc này có phải nhũ mẫu
hay không, chúng ta nhất định đi Vô Sinh cốc, cho dù nhũ mẫu không có ở Vô Sinh
cốc, chúng ta cũng muốn đi tìm Tiểu Ngũ.”
Từ khi bọn chúng biết thân thế tiểu Ngũ từ trong miệng Thượng Quan Dạ, đối với
việc Tiểu Ngũ không phải là con ruột của phụ thân, bọn chúng chẳng qua là hơi
khó chấp nhận một lát thay tiểu Ngũ thôi, nhưng rất nhanh liền coi thường chuyện
này, đối với bọn chúng mà nói, Tiểu Ngũ vĩnh viễn cũng là Tiểu Ngũ của bọn
chúng, bất kể có liên hệ máu mủ hay không, cả đời bọn chúng đều nhận đệ đệ này.
Lão Nhị: “Không sai, cho dù nhũ mẫu không có ở Vô Sinh cốc, chúng ta cũng phải
đi mang Tiểu Ngũ về”
Lão Tam: “Đúng, chúng ta không chỉ phải cứu Tiểu Ngũ, còn phải cho Vô Sinh cốc
chút sắc mặt, hừ, dám đả thương phụ thân chúng ta, cướp nhũ mẫu của chúng ta,
quả thực là tìm cứt.”
Lão Tứ: “Không phải là tìm cứt, bọn họ là một đám thiếu bạo, nghe nói Vô Sinh
cốc mỹ nam vô hạn, lần này ta muốn vẽ đủ, lên đường đi.”
Bên trong Nhất Thưởng Tham Hoan không có ai phát hiện, bốn bóng dáng nho nhỏ
đang từ chuồng chó viện bên lặng lẽ rời đi.
Trong Vô Sinh cốc, Hắc Diệu (Bạch Mộ Ngôn) một bộ áo trắng, ánh mắt lạnh như
băng nhìn Hướng Tiểu Vãn nằm trên giường, ngón tay thon dài, lạnh như băng mơn
trớn gương mặt nhẵn nhụi trắng như tuyết của Hướng Tiểu Vãn, sâu trong nội tâm,
Hắc Diệu có một cỗ tâm tình phức tạp không nói ra được.
Hắn hận hận thu tay lại, sờ sờ gương mặt bị hủy của mình, trong lòng thoáng qua
một đạo oán khí, hắn thề nhất định phải phá hủy gương mặt của Hướng Tiểu Vãn,
nhưng khi hắn nhìn gương mặt giống hệt Tĩnh Hương của Hướng Tiểu Vãn, hắn lại
không nỡ ra tay.
“Ai...” Hắc Diệu thở dài một tiếng, tính toán xoay người rời đi.
Ở khoảnh khắc này, Hướng Tiểu Vãn tỉnh lại, lông mi dài chớp động, con ngươi
sáng ngời khi nhìn thấy gương mặt hoàn toàn bị biến đổi của Hắc Diệu thì nàng
bị sợ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Quỷ...?” Lời nói ra, liếc thấy nét mặt muốn nuốt sống nàng của Hắc Diệu, Hướng
Tiểu Vãn bị dọa đến rất không có cốt khí vâng vâng dạ dạ nói: “Vị công tử này,
ách, thật ra thì ta không có ý gì khác, ta chỉ là rất ưa thích bộ dáng của
ngài, nhất thời buồn cười, cho nên phát ra tiếng hoan hô kinh người vậy thôi,
công tử ngài đừng để ý.”
Vẫn còn trừng nàng? Có lầm không, đại ca, dáng dấp ngươi vốn là đủ kinh hãi
rồi, ngươi có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta không, khiến người xem sợ trong
lòng, thật là rất làm người ta ghét.
Hắc Diệu không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Hướng Tiểu Vãn, con ngươi sâu
không thấy đáy khẽ thoáng qua ngạc nhiên. Nàng, lại không nhận ra mình?
Hướng Tiểu Vãn thấy Hắc Diệu vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào mình,
ánh mắt kia còn muốn dọa người hơn hồi nãy nữa, nàng không khỏi thối lui cổ, cố
gắng để cho mình cười nở rộ như hoa. “Hắc hắc he he, vị đại ca này, ngươi nhìn
chằm chằm ta như vậy không mệt mỏi sao? Không bằng như vậy đi, ngươi nghỉ ngơi
một chút?”
Còn chưa động, vẫn còn nhìn chằm chằm nàng. Mẹ nó, có người nhìn chằm chằm
người khác như vậy sao, xem ra không cho hắn chút màu sắc xem, người này lại
cho nàng dễ khi dễ.
Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn lui về phía sau mấy bước, từ trên xuống dưới trái trái
phải phải mà nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu, cau mày nói: “Không sai, là tài liệu
tốt.”
Hắc Diệu bị ánh mắt giống như xem thịt heo của Hướng Tiểu Vãn nhìn chăm chú
không khỏi nhíu chặt chân mày, hồi lâu, hắn nhàn nhạt nói ra: “Ngươi không nhớ
ta?”
囧, ngươi là ai, tại sao ta phải nhớ ngươi?
Trời ạ, chẳng lẽ người này và chủ nhân thân thể này có gian tình? Lúc này nàng
mới vừa xuyên qua tới thôi, không cần cho nàng gian tình kinh người vậy có được
hay không, nói gì cũng phải là một mỹ nam chứ, vị trước mắt này, ách, không dám
tiết độc.
Lúc này, trí nhớ của Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn dừng lại trước khi xuyên qua,
nàng đang cho tất cả trước mắt là vừa xuyên qua.
Hắc Diệu nhíu mày lại sâu hơn. Nàng quả nhiên không nhớ rõ. Như thế... Cũng
tốt.
Hắc Diệu lạnh lùng cười một tiếng, trong nháy mắt kia, Hướng Tiểu Vãn thế nhưng
cảm thấy Hắc Diệu là một mỹ nam, tuyệt thế chỉ vì nụ cười phong hoa này, coi
như là mặt bị hủy không ra gì đều không cách nào ngăn cản.
Hắn nâng con ngươi lạnh lùng lên, tà mị nói với Hướng Tiểu Vãn: “Ta tên Bạch Mộ
Ngôn, ngươi có thể gọi ta Bạch sư thúc, bắt đầu từ hôm nay, tất cả cuộc sống
hàng ngày của ta, đều do ngươi phụ trách.”
Bạch Mộ Ngôn? Bạch sư thúc? Thật không có gian tình?
Ha ha ha ha, như thế nàng an tâm rồi.
Hướng Tiểu Vãn cười đến mặt mày cong cong, nặng nề gật đầu. “Bạch sư thúc người
yên tâm, có ta ở đây bảo vệ, cuộc sống sẽ tựa như heo, không đúng, còn hơn cả
heo, cũng không đúng, là vua của loài heo.” Giống như nói đi nói lại, cũng là
heo, ha ha ha.
Hắc Diệu nghe không hiểu ý định làm chuyện xấu nho nhỏ của Hướng Tiểu Vãn, thế
nhưng hắn lại không để ý chút nào, nụ cười tà mị trên mặt vẫn như cũ, hắn ghé
sát khuôn mặt tươi cười vào Hướng Tiểu Vãn, thấp thấp trầm trầm nói: “Tiểu Vãn
nhi, giúp sư thúc thay quần áo tắm rửa thôi.”