Bên ngoài cửa cốc, một
Người đàn ông trung niên ăn mặc như công công cùng một người mập mặc áo trắng
chắn ngang tại nơi đó, thái độ phách lối, mang theo tức giận.
Người mập chỉ vào một đám người Vô Sinh cốc đang sợ hãi ông, quát “Này, ta nói
một đám sợ chết các ngươi, thức thời thì mau đem tiểu sư muội của Bạch Bàn Bàn
ta giao ra đây, nếu không ta cho các ngươi đẹp mặt.”
“Mập mạp theo chân bọn họ dài dòng nhiều như vậy làm gì, chúng ta trực tiếp
giết người tiến vào.” Vừa nói chuyện, chính là Kim công công mấy hôm trước vào
hoàng cung, xác thực mà nói, là cao thủ dịch dung danh chấn giang hồ, Thiên
Diện Quan Âm.
Bạch Bàn Bàn nhíu mày. “Này ta nói ông nha lão tử biến thái, bây giờ còn chưa
biến trở về nữa, khó trách làm thái giám cứ như vậy chơi thật khá.”
Kim công công sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Không sai, làm công công chính
là chơi thật khá, muốn nhiều biến thái thì có nhiều biến thái, còn không chơi
thật khá sao.” Nói xong, hướng về phía một đám sợ hãi phía dưới kia làm lan hoa
chỉ, giơ tay lên: “Ai ui, các ngươi bọn tử quỷ này thật là đáng ghét nha, còn
không mau đem Hướng nha đầu của chúng ta mời đi ra, cẩn thận người ta đánh
ngươi đó.”
Nôn ——
Phía dưới một đám người Vô Sinh cốc, không chịu nổi bộ dáng buồn nôn của Kim
công công, mọi người đều ào ào nôn ra.
Trận nôn kia liền trực tiếp mở ra một con đường, thẳng tắp thông hướng đại điện
của Vô Sinh cốc.
Kim công công rất đắc ý liếc về Bạch Bàn Bàn kia. “Này, mập mạp, như thế nào,
ông xem biến thái công công này tài giỏi chưa, không cần dùng đến tay, cả một đám
liền nhường đường cho bọn lão tử, nhiều khí phách nha.”
Bạch Bàn Bàn trừng mắt một cái.”Giỏi lắm giỏi lắm, bất quá Lão Tử cũng thiếu
chút nữa nôn ra theo chúng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Hắc Diệu một bộ bạch y, mang mặt nạ chậm rãi đi
ra. Ánh mắt như đao, lãnh lệ nhìn chằm chằm hai người Bạch Bàn Bàn cùng Kim
công công.
Liếc thấy Kim công công kia, đáy mắt Hắc Diệu không khỏi thoáng qua kinh ngạc,
bất quá chỉ là một cái thoáng qua liền mất đi.
Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công hai người cũng dừng lại cãi vã, ánh mắt giống
nhau lãnh lệ nhìn chằm chằm Hắc Diệu.
Bạch Bàn Bàn chỉ vào Hắc Diệu nói: “Ngươi chính là cốc chủ thế hệ hiện tại của
Vô Sinh cốc?”
Hắc Diệu hờ hững trả lời. “Đúng, ta chính là cốc chủ Bạch Mộ Ngôn thế hệ này,
theo như bối phận mà nói, ông còn cần gọi ta một tiếng sư thúc đó.”
Kim công công vừa nghe, hướng về phía Bạch Bàn Bàn ha ha cười một tiếng. “Cáp
cáp cáp cáp, mập mạp thì ra các ông còn có tầng quan hệ này, không nghĩ tới ông
còn phải gọi người trẻ tuổi như vậy làm sư thúc.”
Bạch Bàn Bàn trợn mắt nhìn Kim công công một cái, cả giận nói: “Đáng chết lão
biến thái, không lên tiếng sẽ chết à, ông nghiêm chỉnh chút cho lão tử.” Nói
xong, lại hướng về phía Hắc Diệu hô lên. “Ta khinh, bộ dạng yếu đuối kia của
ngươi, còn muốn để cho lão kêu ngươi một tiếng sư thúc sao, đi đại gia ngươi.”
“Ha ha ha... Mập mạp ra uy, quả nhiên không giống bình thường.” Kim công công
như cũ ở một bên cười ha ha.
Bạch Bàn Bàn lúc này đã hoàn toàn không nhìn đến ông ta, ánh mắt của ông toàn
bộ rơi vào trên người Hắc Diệu, đang đánh giá xem thực lực của người này.
Hắc Diệu nghe lời của Bạch Bàn Bàn, hơi thoáng qua một tia tức giận. Môi mỏng
nâng lên một tia mỉm cười sâu không lường được, nhìn chằm chằm Bạch Bàn Bàn,
trầm giọng nói: “Bạch Bàn Bàn, ông hôm nay xông vào Vô Sinh cốc của ta, ta liền
để cho ông có đến không có về, người đâu, bày trận.”
“Vâng...” đám người kia, rốt cục ngưng nôn mửa, lúc này một bộ oán niệm vô cùng
nhìn chằm chằm Kim công công, thân hình mau chuyển, đại trận có dáng có vẻ liền
xuất hiện trước mặt hai người Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công.
“Trận khẩu.” dưới mệnh lệnh của Hắc Diệu, những nữ nhân bày trận cùng một màu
rối rít nhu động miệng lưỡi, giống như bát phụ chống eo, thế thức kia, bộ dáng
kia, hết sức dữ tợn. Vốn là mấy người phụ nhân chống eo cũng đã đủ đáng sợ, hôm
nay là mười mấy, thậm chí là nhiều nữ nhân vây ở trong trận này cực lực mắng
to, trận thế kia có thể thấy đáng sợ nhường nào.
Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công hai người lúc này thu hồi ý định cười giỡn,
trên mặt thần sắc trở nên ngưng trọng.
“Đây chính là Bát quái trận sư phụ năm đó nói sao? Tập trung miệng lưỡi của các
nữ nhân lợi hại tạo thành trận pháp, quả nhiên không phải là một loại trận pháp
có thể so sánh, uy lực vô cùng.” Bạch Bàn Bàn cảm khái nói.
Một bên Kim công công thần sắc cũng kinh dị lẩm bẩm nói: “Vô Sinh cốc này đơn
giản so với Lão Tử còn biến thái hơn, lại đem một đám Bát Quái nữ tới trợ trận,
bà nội nó, cho dù là tuyệt thế cao thủ bát quái trận, chỉ sợ cũng phải bị phiền
đến tâm thần chấn loạn, cuối cùng hình hồn câu diệt thôi.”
“Trận lệ.” Theo một tiếng Hắc Diệu ra lệnh, một đám Bát Quái nữ giống như điên
cuồng hướng Kim công công phóng tới.
Kim công công sửng sốt, phát ra gào thét thê lương. “Con mẹ nó, các ngươi muốn
đối phó là Bạch Bàn kia mà, quản lão tử chuyện gì, không phải là cũng coi trọng
lão tử chứ, nói cho các ngươi biết, lão tử là hoạn quan nha, hoạn quan các
ngươi biết không, Lão Tử không đáp ứng được các ngươi đâu, các ngươi hãy tìm
mập mạp kia đi, lão ta nhất định có thể để cho các ngươi hàng đêm xuân xuân, ai
ui má ơi, các ngươi bọn này bà tám thật đúng là nhìn trúng lão tử sao, đừng
đuổi theo Lão Tử không thả mà.”
Lúc bầy Bát Quái nữ đuổi theo Kim công công hết sức chạy, Hắc Diệu cũng hướng
về phía Bạch Bàn Bàn triển khai sát chiêu.
“Bạch Bàn Bàn, cuộc chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng của Vô Hoàn cốc
các người.” Tiếng nói rơi xuống, chưởng phong bén nhọn hướng Bạch Bàn Bàn đánh
tới.
Bạch Bàn Bàn cũng đánh lên một chưởng, vô số Lão Thử nhảy lên vọt xuống, hình
ảnh rất quỷ dị, một chiêu này, chính là tuyệt chiêu ‘ nhất chiêu định thử ‘
trong tin đồn.
Cùng chưởng đánh vào cùng nhau, thiên địa rung chuyển.
Bạch Bàn Bàn thối một tiếng. “Ta khinh, Bạch Mộ Ngôn ngươi xem ra tốt lắm, hôm
nay Vô Hoàn cốc ta nhất định phải hung hăng đánh bại ngươi.”
“Không biết tự lượng sức mình.” Trong mắt Hắc Diệu sát cơ tuôn ra, mấy ngày
trước hắn cùng với Độc Cô Diễm giao đấu, nhất định là Bạch Bàn Bàn này ra tay
cản trở, nếu không kế hoạch của hắn còn có thể tiến hành càng hoàn mỹ hơn, đâu
giống như bây giờ còn rơi vào kết quả trọng thương.
“Phi, ngươi mới không biết tự lượng sức mình, trọng thương trên người ngươi còn
chưa khỏe, dựa vào cái gì cùng Bạch Bàn Bàn ta rêu rao, xem ta như thế nào thu
phục ngươi đây.” Bạch Bàn Bàn nói xong xông lên, vô số Lão Thử xích xích kêu,
tràng diện có chút kinh người.
Bóng dáng Hắc Diệu giống như tật phong nhất thời, trong chớp mắt nhào tới trước
mặt Bạch Bàn Bàn, phát ra sát chiêu, chiêu chiêu ngoan tuyệt.
Trong lúc đánh nhau mọi người không có phát hiện, ở cửa hông nơi chính diện,
hai mạt bóng dáng đang lặng lẽ đi ra.
Độc Cô Hoa nhìn chằm chằm mấy người đang đánh nhau, gần bên tai Hướng Tiểu Vãn
nhỏ giọng nói: “Nhũ mẫu, trước mặt là cửa ra duy nhất rời đi Vô Sinh cốc, con
sẽ nghĩ biện pháp dụ ông thái giám đó cùng đám người đàn bà chanh chua đang
chửi nhau kia rời đi.”
“Ấy, Hoa nhi, đừng đi, rất nguy hiểm.” Đao kiếm không có mắt, vạn nhất bị
thương Hoa nhi, cả đời lương tâm nàng sẽ bất an.
Độc Cô Hoa buông tay đang lôi kéo của Hướng Tiểu Vãn ra, khẽ mỉm cười nói: “Nhũ
mẫu, người yên tâm, con sẽ không sao đâu.” Cho dù có chuyện, cậu cũng muốn liều
mạng nhỏ để nhũ mẫu rời đi Vô Sinh cốc.
Thái độ Hướng Tiểu Vãn rất kiên quyết, đối với đứa bé trước mắt này nàng tràn
đầy ý nghĩ thương xót, nói gì cũng sẽ không để cho Độc Cô Hoa đi chịu khổ.
“Hoa nhi, con đợi ở chỗ này, để nhũ mẫu đi cho.”
“Không được, nhũ mẫu, người, người trong bụng có... Tiểu đệ đệ. Con, con không
thể để cho người đi.” Độc Cô Hoa nhìn chằm chằm cái bụng vẫn bằng phẳng của
Hướng Tiểu Vãn, vẻ mặt có chút tịch mịch. Cậu nghĩ, phụ thân nếu biết nhũ mẫu
mang thai đứa nhỏ, nhất định sẽ rất vui vẻ, phụ thân có cậu hay không bây giờ
không còn quan trọng nữa rồi. Tịch mịch kia mặc dù chỉ trong nháy mắt liền bị
Độc Cô Hoa che giấu, nhưng Hướng Tiểu Vãn vẫn chú ý tới, đối với Độc Cô Hoa
hiểu chuyện như vậy, trong lòng nàng khổ sở không nói ra được, đứa bé này, nhất
định đã chịu nhiều khổ sở.