Ánh mắt Hắc Diệu âm trầm
nhìn chòng chọc Độc Cô Sương một cái, lại nói với Hướng Tiểu Vãn: “Không muốn
bất kỳ đứa nào trong bọn chúng có chuyện, nàng tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.”
Hắc Diệu ném ra một câu nói như vậy, ném xuống Độc Cô Ly và Độc Cô Phi liền rời
đi.
Khi Hắc Diệu đi rồi, Độc Cô Sương hết sức khinh bỉ làm mặt quỷ với bóng lưng
của hắn. Khi dễ trẻ con, không biết xấu hổ.
Hướng Tiểu Vãn vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó, thần sắc ngây ngô, giống như là đang
suy nghĩ chuyện gì.
Độc Cô Ly và Độc Cô Phi thấy Hướng Tiểu Vãn, lập tức ra sức nhào tới.
Độc Cô Ly ôm Hướng Tiểu Vãn, mặt khó chịu của đứa trẻ đã trở về, cậu cọ cọ ở
trên người Hướng Tiểu Vãn, cau mày nói: “Nữ nhân đáng chết, người biết chúng
con lo lắng người thế nào không, lại rời đi không nói một tiếng, còn không chịu
tới tìm chúng con, cũng may chúng con tìm được người.”
Hướng Tiểu Vãn nghi ngờ xoay người nhìn chằm chằm Độc Cô Ly. “Con là ai?”
Lời vừa nói ra, Độc Cô Ly ngu luôn. “nhũ mẫu, người, người mới vừa nói gì?” Nói
giỡn? Nhũ mẫu lại không biết cậu?
Độc Cô Phi thấy thế, đánh về phía Hướng Tiểu Vãn. “Nhũ mẫu, người nên biết tại
hạ nha, người còn nợ tại hạ chưa có dạy thần công đó, người nhất định phải biết
tại hạ mới đúng, vậy phải làm sao mới tốt đây?”
Hướng Tiểu Vãn liếc nhìn vẻ mặt kích động của Độc Cô Phi, phát hiện dáng dấp
Độc Cô Phi và Độc Cô Khuynh cực kỳ giống, nếu như không phải là khí chất không
giống nhau, hai đứa trẻ này căn bản là một khuôn mẫu in ra. Chắc là sinh đôi,
bất quá Độc Cô Phi này thật đáng yêu, cứ tại hạ không ngừng, rất thú vị.
Đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Phi, Hướng Tiểu Vãn cười nói: “Ta
cũng không nhớ rõ con.”
Cái gì, làm sao có thể.
“Nhũ mẫu, người nhất định đang lừa gạt tại hạ?” Độc Cô Phi đấm ngực, vẻ mặt như
sắp điên lên. Đùa gì thế, nhũ mẫu người đã đáp ứng dạy võ công cho tại hạ, sao
có thể quên tại hạ trong lúc mấu chốt này?
Độc Cô Hoa vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt có một vẻ bi thương chợt lóe rồi
mất, nhỏ dần, cậu mỉm cười nói với bốn người: “Nhũ mẫu mất trí nhớ, không nhớ
rõ chuyện trước kia.”
Đối với chuyện Hướng Tiểu Vãn mất trí nhớ, Độc Cô Sương và Độc Cô Khuynh đã
kích động, cho nên hiện tại không có phản ứng kích thích quá đáng, nhưng Độc Cô
Ly và Độc Cô Phi thật là lần đầu tiên biết, lần này trên mặt của hai đứa là
chấn kinh và khổ sở.
Độc Cô Ly: “Nhũ mẫu, người thật quên con. Thật quá đáng.”
Độc Cô Phi: “Nhũ mẫu, người mất trí nhớ sao? Có phải ngay cả thần công cũng đều
quên mất hay không?”
Hướng Tiểu Vãn liếc qua Độc Cô Phi mặt mong đợi, thận trọng gật đầu.
“Trời ơi, a, nhũ mẫu, người không phải là muốn đoạt mệnh của tại hạ sao, làm
sao người có thể quên những thần công này, làm sao có thể, làm sao có thể a a a
a...” Vừa nghĩ tới thần công của cậu không có ở đây, Độc Cô Phi thiếu chút nữa
tiếc hận đến hộc máu.
Hướng Tiểu Vãn nhìn biểu tình và động tác khoa trương của Độc Cô Phi, chỉ cảm
thấy thật đáng yêu, năm tiểu oa nhi này đều khả ái.
Buột miệng cười, Hướng Tiểu Vãn bật cười.
Độc Cô Ly liếc Hướng Tiểu Vãn, bất mãn thầm nói: “Nhũ mẫu, người còn cười được
nữa.”
“Các con đáng yêu như thế, ta cười không nổi thì thảm.” Không phải là nàng cố ý
cười, thật sự là mấy hài tử này quá buồn cười rồi, quả thật là bảo bối sống.
“Nhũ mẫu, người thật quá đáng. Lại quên chúng con.” Lão Tam nghĩ tới nghĩ lui,
cuối cùng vẫn liếc Hướng Tiểu Vãn một cái.
“Đúng là, sao nhũ mẫu có thể quên năm bảo bảo siêu cấp đáng yêu có tài, làm vui
lòng người như chúng con, người thật ác độc.” Hai tay Độc Cô Sương nâng cằm
lên, mặt buồn bã nói.
Ngoài cửa phòng, Hắc Diệu cũng không rời đi ngay lập tức, hắn đứng yên ở ngoài
cửa, nghe đối thoại của năm tiểu tử và Hướng Tiểu Vãn bên trong phòng.
Sao bốn đứa con của Độc Cô Diễm lại đột nhiên xuất hiện ở Vô Sinh cốc, hắn vẫn
cho là Độc Cô Diễm cũng sẽ đến đây, cho nên muốn từ trong miệng bốn đứa bọn
chúng dọ thám biết chút ít, nhưng lén nghe hồi lâu, cũng không nghe được chút
gì nội dung về Độc Cô Diễm, chẳng lẽ mình suy đoán sai hay sao?
Cất bước, đang muốn rời đi, đúng lúc này Hắc Diệu lại cảm thấy hít thở không
thông, một cỗ đau từ trong đáy lòng lan tràn tới toàn thân, mặt của hắn tái đi,
phun một ngụm máu đặc ra ngoài.
Nhìn một ít máu đen vẩy vào trên cửa, hai tròng mắt đen của Hắc Diệu tinh thông
độc dược không khỏi chợt lóe ánh sáng lạnh.
Độc này... Lại là độc dược Nhất Tuyết cao của Vô Sinh cốc, sao bọn tiểu quỷ
chết tiệt lại có loại độc này, độc sư phụ để lại năm đó, đã không còn loại độc
chất này rồi, mà Hắc Diệu hắn và Thượng Quan Dạ dù tinh thông độc, cũng luyện
không ra loại độc chất này, con của Độc Cô Diễm rốt cuộc đứa nào biết?
Loại độc này đáng sợ đến mức Hắc Diệu không dám chần chờ, ôm ngực đau, hắn chậm
rãi rời đi phòng của Hướng Tiểu Vãn, tới mật thất.
Trước khi vào mật thất, Hắc Diệu ra lệnh với đám người Thiên Tử đứng cạnh, bất
luận kẻ nào cũng không được tổn thương Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu tử, tuyệt đối
cũng không thể để cho bọn họ rời đi.
Bên trong phòng, Hướng Tiểu Vãn và bốn tiểu quỷ đang trò chuyện rôm rả, Độc Cô
Hoa cau mày nhẹ giọng nói: “Vừa rồi các huynh có nghe được thanh âm gì ngoài
cửa hay không?” Mới vừa rồi ngoài cửa, cậu tựa hồ nghe được thanh âm thống khổ
than thở của sư phụ?
Độc Cô Sương lắc đầu. “Tiểu Ngũ, có phải đệ nghe lầm hay không?” Đâu có thanh
âm gì đâu, đừng dọa người như vậy chứ.
Hai tròng mắt Độc Cô Khuynh chợt lóe, như có đăm chiêu. “Đệ cũng không nghe
được thanh âm gì, bất quá trong không khí hình như có mùi gì đó rất kỳ dị.” Mùi
vị này cậu hết sức quen thuộc, cực kỳ giống mùi của một loại độc dược mấy ngày
trước cậu nghiên cứu ra. Chẳng lẽ độc này lão Đại và lão Tam dùng hay sao?
Độc Cô Khuynh ngẩng đầu nhìn lão Đại và lão Tam, thấy bọn họ cũng lắc đầu nói
không có nghe được thanh âm gì, cậu không khỏi lên tiếng hỏi bọn chúng. “Lão
Đại, lão Tam, có phải các người dùng độc dược đệ cho các người không?”
Lão Đại Độc Cô Ly và lão Tam Độc Cô Phi vừa nghe Độc Cô Khuynh hỏi như thế, hai
người nhìn nhau, cười thần bí.
Lão Đại: “Nhị đệ, đệ không nói huynh thật đúng là quên mất, độc đệ cho chúng ta
đã dùng gần hết, còn cứu hai lão đầu đó nữa”.
Độc Cô Ly vừa nói xong, Hướng Tiểu Vãn cầm đầu bốn người khác cùng kêu lên.
“Cứu hai lão đầu? Có phải người mập mạp và một công công (ông cụ) hay không?”
Độc Cô Hoa hỏi ra tiếng.
Độc Cô Ly gật đầu. “Không sai, chính là hai người này, xem bọn họ, chắc là
người của Vô Hoàn cốc, chúng ta nghĩ tới bọn họ có thể là người bên nhũ mẫu,
cho nên chúng ta dùng độc Lão Nhị cho cứu bọn họ.”
Lúc này Độc Cô Phi cười chen vào: “Mọi người nhất định đoán không được, chúng
ta còn làm một chuyện rất giỏi đó.”
“Chuyện giỏi gì?”
Độc Cô Phi cười hắc hắc, sau đó rất thần bí nói: “Nhị ca, không phải huynh đã
cho một bình màu lam rất nhỏ, bảo chúng đệ không được tùy tiện sử dụng sao. Lúc
ấy chúng ta bị tên Hắc Diệu đeo mặt nạ vây bắt, suýt nữa không giữ được cái
mạng nhỏ này, cho nên dưới tình thế cấp bách, mới thảy độc trong bình màu lam
này vào trong miệng Hắc Diệu, ông ta nuốt mất rồi.” Nói xong, lão Tam vẫn không
quên đắc ý một tiếng, phải biết, tên biến thái Hắc Diệu đến ngay cả phụ thân
cũng đánh không lại, cậu và lão Đại lại dễ dàng độc hại ông ta, nếu truyền đi,
nhất định oanh động giang hồ.