Trời ạ,
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tiểu Vãn tái nhợt, hai tay ôm cây cột bên cạnh,
một bộ dạng chết cũng không buông ra.
“Buông ra.” Độc Cô Diễm lạnh lùng lên tiếng, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm
chằm Hướng Tiểu Vãn.
“Cái đó, tướng quân, nhìn trời hình như có chút âm u, có thể là sắp mưa, y phục
phơi trong sân của ta còn chưa có thu, ta trở về thu y phục được không?” Đùa gì
thế, bảo nàng buông liền buông ra, vậy nàng chẳng phải sẽ rơi vào kết quả bị ăn
sạch sao.
“Bản tướng lặp lại lần nữa, buông ra.” Hai chữ cuối cùng, Độc Cô Diễm cơ hồ là
từ trong kẽ răng nặn đi ra.
Hướng Tiểu Vãn run lên một cái, sau đó mắt nhắm lại, quát: “Mẹ nó, muốn lão
nương buông ra cho ngài cường bạo sao, đùa gì thế, ngươi nghĩ lão nương ngu à,
không thả, chết cũng không thả...”
Lúc này Hướng Tiểu Vãn liều chết rống, căn bản đều không hiểu được mình rống
lên cái gì.
Nhưng, Độc Cô Diễm lại nghe được một cách rất rõ ràng.
Lão nương? Cường bạo?
Bàn tay to nắm Hướng Tiểu Vãn, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, lực đạo trầm xuống,
trực tiếp kéo Hướng Tiểu Vãn qua, cả gương mặt tuấn tú băng hàn khí diễm (tức là
vừa có vẻ lạnh lùng vừa phẫn nộ) trước nay chưa có.
“A... A... Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hướng Tiểu Vãn mở hai mắt ra, hai
tay che ngực thật chặt.
Nhìn bộ dáng nam nhân trước mắt đáng sợ đang nhìn nàng, nàng cũng biết, nàng
cũng biết nhất định là như vậy, thú tính trong cơ thể nam nhân này đã bị kích
phát ra...
Độc Cô Diễm nhìn bộ dáng hết sức che ngực của Hướng Tiểu Vãn lúc này, trên mặt
lạnh lùng không khỏi co quắp một hơi nhỏ.
Không biết tại sao khi nhìn bộ dáng hết sức bảo vệ của nàng, hắn liền cảm thấy
buồn cười, tức giận trong lòng nhất thời tiêu mất, bất giác, lại cong môi lên.
Mẹ nó, nam nhân này, lại đang cười...
Trời ạ, lúc này bày ra nụ cười bảnh bao như vậy, không phải là trong đầu đang
đầy hình ảnh XXOO chứ? Hắn, hắn không phải đang ảo tưởng nàng chứ?
Hai tay Hướng Tiểu Vãn ôm ngực chặt hơn, thanh âm cũng run rẩy. “Ta, ta, ta
cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám tới đây một bước, đừng trách ta không khách sáo,
ta, ta, ta cho ngươi biết, ta đã luyện cầm nã thủ (thế võ gần như judo, chủ yếu
là chộp tay đối phương và đánh lại, công thủ đều tốt) đã luyện đến cảnh giới lô
hỏa thuần thanh [tương
truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã
thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kỹ thuật...] rồi, a...”
Đáng chết, nam nhân trời đánh này lại tới thật.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trinh tiết Hướng Tiểu Vãn nàng giữ
hơn hai mươi năm sẽ bị bị hủy trong chốc lát?
Độc Cô Diễm không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như gặp quỷ của Hướng
Tiểu Vãn, hắn vung tay lên, ôm ngang eo Hướng Tiểu Vãn, hung hăng vác nàng trên
vai, cất bước đi về phía hậu viện cây cỏ xum xuê.
“Có ai không, cứu mạng...” Thanh âm của Hướng Tiểu Vãn cuối cùng dần dần đi xa
Bốn bóng dáng nho nhỏ, lúc này lặng lẽ từ đầu hành lang kia đi ra.
“Này, lão Nhị, huynh nói...” Lão Tam Độc Cô Phi vừa mới lên tiếng, thấy lão Nhị
Độc Cô Khuynh đang cười đến vô cùng ôn nhu nhìn mình chằm chằm.
Xương cốt lão Tam Độc Cô Phi run lên, bản năng mách bảo chớ có lên tiếng.
Lúc này cậu xem nụ cười ôn nhu của lão Nhị, so với con cọp còn kinh khủng hơn,
nụ cười kia càng ôn nhu, thì tiếu ý càng cao.
Độc Cô Khuynh lại gần lão Tam Độc Cô Phi, mặt vô hại nhẹ nhàng nói: “Tam đệ,
nhị ca nói qua bao nhiêu lần rồi, không được gọi... Lão Nhị, có nhớ chưa?”
Ôn nhu ra oai với đại hiệp lúc nào cũng hữu dụng, lão Tam cả kinh mồ hôi lộc
cộc lộc cộc gật đầu. “Tại hạ nhớ, nhớ.”
Nhưng trong lòng nó thì buồn bực, năm người bọn họ không phải vẫn luôn gọi như
vậy sao, đại ca gọi lão Đại, nhị ca tự nhiên gọi lão Nhị, nhưng tại sao nhị ca
luôn để ý người khác gọi huynh ấy lão Nhị như vậy?
Độc Cô Phi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nên nào biết, Độc Cô Khuynh không
để cho gọi lão Nhị, là bởi vì xưng hô này bây giờ thật là tà ác, đều khiến
người liên tưởng đến một bộ phận nào đó của nam nhân... (tác giả: tư
tưởng của đứa bé này thật tà ác)
P/S:
Bộ phận gì... ai đoán trúng sẽ được thưởng... =]]