Người áo đen sửng sốt,
ngay sau đó cắn răng nói: “Cái gì, các ngươi lại dám nói như thế với lão phu.”
Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một tiếng. “Hắc hắc he he. Ánh mắt của đại bá
có vấn đề rồi, ta đây bao lớn, ông không thấy sao mà còn hỏi nữa, bất quá như
đã nói qua, đại bá ông cũng một đống tuổi rồi, không thấy rõ cũng là bình
thường thôi.”
Lúc này lão Đại chen vào nói: “Nhũ mẫu, ánh mắt của lão nhân kia không có vấn
đề, mà là nơi này của ông ấy có vấn đề.” Độc Cô Ly chỉ chỉ đầu.
Lão Nhị cười nói: “Không phải vậy, vị lão đầu này không chỉ là đầu óc có vấn đề
thôi đâu, là toàn thân ông ấy trên dưới đều có vấn đề, mọi người xem, có chỗ
nào là người, rõ ràng là một thi thể từ trong đất chui ra.”
Lão Tam cười hắc hắc. “Không sai, thật là rất giống thi thể.”
Lão Tứ cười đến quá đáng nhất. “Hắc hắc he he thật là thi thể thối, chẳng những
là người thối, ngay cả nói cũng thối như vậy.”
Trong năm người, chỉ có Độc Cô Hoa không có lên tiếng, ánh mắt của cậu vẫn liếc
vào trong mật thất, gương mặt lo lắng. Không biết sư phụ rốt cuộc thế nào?
Người áo đen bị mấy tên tiểu quỷ trào phúng, giận đến mặt sắp nổ tung. “Các
ngươi là bọn súc sinh, hôm nay lão phu sẽ bắt các ngươi xuống Địa ngục.”
“Ôi mẹ nó, thì ra ông là súc... sinh đó, khó trách, khó trách.” Độc Cô Sương
bừng tỉnh hiểu ra thét chói tai.
“Lão Tứ, bình tĩnh, cho dù nhìn thấy thứ người thú hợp nhất, cũng không cần
kích động như thế.”
“Đúng là, có gì mà kích động với tên súc sinh, xem tại hạ bình tĩnh cỡ nào.”
Hướng Tiểu Vãn nghe bốn tiểu tử nói, cười đến nghẹn tiếp một câu. “Xem bọn trẻ
các con làm sao nói chuyện, quên nhũ mẫu dạy các con thế nào sao, dù là súc
sinh cũng có mẹ sinh ra, cho nên đối với súc sinh, chúng ta cũng phải nhân
đạo.”
“Dạ, nhũ mẫu, chúng con sẽ nhân đạo với tên súc sinh này.”
Lần đầu tiên người áo đen bị tức đến thiếu chút nữa chết rồi, cả đời ông để ý
nhất chính là người ta nói ông thối, mặc dù ông biết mình rất thối, nhưng tuyệt
đối không cho phép bất luận kẻ nào nói ông như vậy, ngay cả là một tia biểu
tình chán ghét, ông cũng sẽ hung hăng giết người kia.
Mà giờ khắc này, bọn tiểu quỷ chết tiệt này và xú nữ nhân đó lại dám nói ông
như vậy, ông nhất định phải khiến bọn họ chết không toàn thây.
“Các ngươi là đồ tiện chủng, để mạng lại thôi.” Người áo đen đấm ngực, nổi giận
gầm lên một tiếng vọt tới chỗ Hướng Tiểu Vãn cùng năm tiểu quỷ.
“Ôi mẹ nó, thật là thối.”
“Trời ạ, đừng đến gần như vậy, chẳng lẽ ông không biết mình rất thối sao. Muốn
chết người à.”
“Lỗ mũi của ta không được rồi, thối chết ta.”
“Nhũ mẫu, mau, mau ra tay, liều mạng với ông ta.”
“Ta cũng muốn ra tay, nhưng thối quá, ta không có biện pháp chuyên tâm ra
chiêu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Nhũ mẫu đần, còn có thể làm sao, trốn đi...”
Vì vậy, lấy Độc Cô Sương cầm đầu, theo thứ tự là Độc Cô Ly, Độc Cô Phi, Độc Cô
Khuynh, Độc Cô Hoa, Hướng Tiểu Vãn rối rít vọt vào mật thất.
Ầm ——
Khi bọn họ vừa nhào vào, cái cửa đá nặng gần ngàn cân của mật thất đóng vô cùng
đúng lúc, ngăn cách người áo đen kia ở bên ngoài mật thất.
Người áo đen nhìn chằm chằm cửa đá bị đóng chặt, phát ra một tiếng rống kinh
người. “Đáng chết, lão phu không giết bọn tiểu quỷ chết tiệt các ngươi, lão phu
Tiểu Xuân Tử cũng không gọi Tiểu Xuân Tử.”
Bên trong phòng đá, Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ nghe người áo đen kia hô to
xé lòng, khóe miệng không khỏi trận trận co quắp.
Tiểu... Tiểu Xuân Tử? Tên thật buồn nôn.