Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 188

Vóc người của hắn, quả thật là tuyệt tác hoàn mỹ của trời cao.

Nhìn hàng tóc đen rơi xuống, đáp nhẹ trên vai của hắn, trắng đen, tạo thành một cỗ mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác, trên mặt yêu mỵ, cũng là nụ cười yếu ớt câu người, giống như mang theo ma lực nào đó, làm người ta mê say.

Vậy mà loại ma lực đó lại vô hiệu đối với Độc Cô Sương.

Nàng miễn cưỡng liếc Thượng Quan Dạ một cái, nhíu mày quát:”Mẹ nó, hóa ra ngươi thật động dục sao, chết mất, tiểu gia không thèm đếm xỉa tới ngươi.” Thân thể, xương cốt cho dù có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, thì nhìn hơn mười năm cũng sẽ ghét có được hay không?

Thượng Quan Dạ dường như sớm đoán được Độc Cô Sương sẽ có phản ứng như thế, hắn cũng nổi giận, hai tay nâng lên, rộng rãi dâng mình cho Độc Cô Sương thưởng thức.”Sương nhi, vi phu như vậy, nàng có thể có hứng thú không?”

Nói xong, bày ra một tư thế hắn tự nhận là đủ để điên đảo chúng sinh.

Mí mắt Độc Cô Sương giật giật, đánh cái giật mình.”Mẹ nó, ngươi náo loạn đủ chưa, nhanh chóng mặc quần áo vào cho tiểu gia rồi cút ra ngoài, tiểu gia đối với ngươi không có hứng thú, không có hứng thú, không có hứng thú.”

Mẹ nó, nếu có hứng thú, ngay từ ba năm trước đây, đêm đó nàng liền đụng ngã hắn rồi, đâu còn chờ tới bây giờ, nàng trổ mã tương đối sớm, ba năm trước cũng đã trổ mã giống như đại cô nương, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh.

Nhớ một đêm trăng ba năm trước, mình uống say, tối hôm đó ôm Thượng Quan Dạ ngủ, cả buổi tối, Thượng Quan Dạ biến thái này đều dùng hết sức trêu đùa, đem hết khả năng câu dẫn mình, mà mình lại đối với hắn không có một chút xíu hứng thú nào, cuối cùng dưới động tác trêu đùa tràn đầy tự tin của Thượng Quan Dạ, nàng ngủ như heo.

Sau lại nghe Thượng Quan Dạ nói, đêm hôm đó, là một nét bút hỏng trong cuộc đời của hắn.

Bất quá nàng bây giờ suy nghĩ một chút, nét bút hỏng của Thượng Quan Dạ cũng không chỉ có một buổi tối đơn giản như vậy. Hừ, ai bảo người này ngay từ lúc nàng chỉ là đứa bé đã tới câu dẫn nàng, từ sớm đều bị nàng xem sạch, nhìn hơn mười năm, có thể câu dẫn lên hứng thú mới là lạ, nàng hoàn toàn xem hắn như tỷ muội thôi.

Trong lúc Độc Cô Sương hồi tưởng, Thượng Quan Dạ một phen ôm Độc Cô Sương, thanh âm chán nản ở bên tai của nàng vang lên.”Ta nói Tiểu Sương nhi, nàng không thể cho ta chút điểm phản ứng sao, nàng là muốn cho phu quân của nàng từ nay không thể nâng lên được sao?” Lại đả kích hắn như vậy, hắn thật sẽ không nâng được.

Độc Cô Sương dùng lực mạnh mẽ đẩy Thượng Quan Dạ ra, nhảy cách mấy bước, vẻ mặt phòng vệ.”Thượng Quan Dạ, nói với ngươi mấy trăm lần rồi hả, tiểu gia đối với ngươi không có hứng thú, cút đi cho tiểu gia, đừng tới quấy rầy tiểu gia cua mỹ nam.”

Thượng Quan Dạ bị lời của Độc Cô Sương khiến hắn tức giận đến bộ mặt đỏ bừng bừng, tay run rẩy hận hận chỉ vào Độc Cô Sương, vẻ mặt bị thương.”Sương nhi, nàng sao có thể ác tâm như vậy, nói thế nào vi phu cũng là một phen nuôi nấng nàng từ nhỏ tới lớn, nàng sao có thể ruồng bỏ vi phu, đi tìm mùa xuân thứ hai đây?”

Hừ, hắn tuyệt đối không cho phép ánh mắt Sương nhi nhìn nam nhân khác, trừ hắn ra, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng lọt vào mắt Sương nhi.

Tuyết thành phải không, mỹ nam nhiều sao, được thôi, ngày mai bắt đầu, chỉ cần là nam nhân, đều không cho phép ở lại Tuyết thành.

Độc Cô Sương lười cùng Thượng Quan Dạ dài dòng, trực tiếp nằm lên trên giường chốc lát liền ngủ đi.

Thượng Quan Dạ nhìn tiểu nữ nhân tùy tiện này, khóe miệng không khỏi lần nữa nâng lên tia cười yếu ớt. Ma nhân tinh này, luôn là có biện pháp khiến cho hắn vừa tức vừa cười, bất quá, hắn yêu chết ma phiền tinh này.

Thượng Quan Dạ đi tới, ngồi xổm người xuống, ôn nhu đưa tay vào chăn, định giúp Độc Cô Sương cởi giầy trên chân ra.

Độc Cô Sương bị bắt ở chân trực tiếp đạp hắn một cái, thanh âm miễn cưỡng từ trong chăn truyền tới.”Ngươi làm gì thế, đừng quấy rầy ta, ta muốn ngủ.” Đi hơn nửa ngày đường, mệt chết nàng rồi.

Dần dần, hô hấp Độc Cô Sương trở nên nhẹ nhàng, cả người cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Thượng Quan Dạ nhìn Độc Cô Sương quấn chăn, lắc đầu mặt cưng chìu cười. “Thật là một tiểu yêu tinh làm cho người ta vừa vui vừa hận.”

Bàn tay đẹp nhẹ nhàng cởi ra giầy của Độc Cô Sương, thấy chân nàng có chút bị thương, lông mi dài đẹp mắt không khỏi nhíu chặt.

Tỉ mỉ rút đi vớ của Độc Cô Sương, Thượng Quan Dạ lấy ra bình dược tùy thân mang theo, cẩn thận rắc bột thuốc vào chỗ bị thương của Độc Cô Sương.

Làm xong hết thảy sau, Thượng Quan Dạ mới tiểu tâm dực dực đem chân Độc Cô Sương bỏ vào trong chăn.

Đưa tay đem chăn Độc Cô Sương kéo qua đầu kéo xuống, nhìn dung nhan đang ngủ an tĩnh kia, khóe môi mỏng câu lên một nụ cười ôn nhu mà lại thâm sâu.

Trong giấc ngủ yên Độc Cô Sương nhẹ nhàng cong lên miệng, thanh âm lẩm bẩm nói: “Ghét Thượng Quan nhân yêu, không cho ta vẽ mỹ nam, ghét.”

Lẩm bẩm xong, nàng hơi nghiêng thân, lại lâm vào an tĩnh ngủ say.

Thượng Quan Dạ nhìn một mặt của cô nàng khả ái này, không khỏi lắc đầu vui vẻ sâu hơn

Hắn ngồi ở mép giường, đưa tay ôn nhu vuốt đi sợi tóc trên mặt Độc Cô Sương, động tác vô cùng ôn nhu cùng ánh mắt chuyên chú kia, giống như là che chở vật trân quý nhất thế gian, không dám dùng một chút xíu khí lực, chỉ sợ quấy rầy người đang ngủ.

Thời gian ở nơi này đưa mắt nhìn thâm tình dần dần trôi qua, mặt trời cũng mọc lên, ngày mới lại sắp tới.

Độc Cô Sương một đêm này ngủ rất tốt, mở ra ánh mắt sáng ngời, nàng hài lòng duỗi thắt lưng, tay vung lên, chạm vào một thân thể.

Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Thượng Quan Dạ ngồi ở bên giường, một tay chống đầu, một tay khác còn duy trì tư thế ôn nhu vuốt ve, ngón tay đẹp mắt, cũng phiếm cứng ngắc, nhìn ra được, hắn duy trì động tác ôn nhu như vậy cả buổi tối.

Ba nghìn tóc đen rơi xuống, nửa che gương mặt nghiêm nghị, nhưng xuyên thấu qua lũ lũ sợi tóc có thể thấy hắn vẫn còn mang theo nụ cười cưng chiều, ánh sáng mơ hồ, chiếu vào gò má của hắn, đó là một đường viền hoàn mỹ, giống như thiên thần dùng kỹ thuật xắt rau xinh đẹp khắc ra ngoài một bộ mặt, da thịt như mật lộ ra một cỗ thâm tình nồng đậm.

Độc Cô Sương nhìn một bên mặt hoàn mỹ như vậy, tâm không tự chủ được căng thẳng.

Hắn, cứ như vậy chờ đợi nàng cả đêm? Hắn không mệt sao?

Độc Cô Sương cho tới bây giờ cũng không có thẳng thắng nhìn vào phần tình cảm này, lần đầu tiên cảm nhận được nam nhân này thâm tình, thâm tình cẩn thận lại không bức bách nàng, hắn luôn là không tiếng động che chở nàng, đếm lại thời gian, hắn chờ nàng đã mười mấy năm rồi?

Trước kia nàng còn nhỏ, không hiểu được chuyện tình cảm nam nữ mà hôm nay sau khi lớn lên, nàng luôn cảm thấy Thượng Quan Dạ đối với nàng chẳng qua là một loại thói quen mà thôi, tựa như nàng đối với hắn, nhưng nàng không ngờ rằng, Thượng Quan Dạ đối với nàng lại luôn che chở đến như vậy. Hắn thâm tình, tựa hồ cũng không vì thời gian trôi qua mà tiêu tán, ngược lại là càng tụ càng dày đặc.

Nam nhân tỉ mỉ che chở mình như thế, nàng phải cự tuyệt như thế nào đây?

Hoặc giả, nàng nên thử yêu người khác.

Độc Cô Sương ngồi thẳng người, đưa tay tới, muốn đỡ Thượng Quan Dạ nằm xuống.

Tay, nhẹ nhàng vừa đụng đến Thượng Quan Dạ, cả người hắn cũng tỉnh lại, mở ra đôi mắt ngọc, thâm tình nhìn Độc Cô Sương một cái, sau đó thanh thanh cười nói: “Sương nhi, nàng tỉnh rồi, thế nào, đêm qua ngủ ngon không?”
Bình Luận (0)
Comment