Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 203

“Tiểu Anh Đào...” Độc Cô Phi đứng ở phía sau nàng, khẽ gọi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Anh Đào tái nhợt tâm Độc Cô Phi cũng thấy nhói đau.

Hắn vươn tay, ôm chặt Tiểu Anh Đào vào lòng.

“Tiểu Anh Đào, nàng khổ sở... Ta, ta cũng không chịu nổi.” Độc Cô Phi cau mày, hắn không biết nói lời an ủi, nhưng từng chữ đều rất thật lòng, nhìn Tiểu Anh Đào như vậy, tim của hắn cũng nhói đau, đó là một loại cảm xúc chưa bao giờ có, giống như có người đang phá phách trong lòng của hắn.

Tiểu Anh Đào nhìn Độc Cô Phi ôm nàng, mặt vẫn còn mang nước mắt hơi tựa vào ngực hắn lẩm bẩm nói: “Độc Cô Phi, hiện giờ ta rất loạn, ta không biết nên tiếp nhận chuyện này như thế nào, rõ ràng là đã chết, nhưng tại sao lại xuất hiện, tại sao lại xuất hiện vào lúc này?”

Năm đó nàng chịu hết mọi đau khổ, nếu mẹ không chết, sao lại không đến nhận nàng? Khi đó nàng chỉ có ba tuổi, tại sao mẹ có thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con ba tuổi của mình ở chỗ đó chịu khổ? Tại sao có thể...

Năm đó nàng vô cùng kính nể yêu thương mẹ, nhưng hôm nay mới biết tất cả những điều đó đều là giả, nàng phải làm sao đây?

Độc Cô Phi ôm người trong lòng càng chặt hơn, bởi vì tập võ mà có vẻ hơi vụng về, ôn nhu lau đi nước mắt Tiểu Anh Đào, nhẹ giọng nói: “Đào nhi, cho bà ấy một cơ hội đi, cũng là cho nàng một cơ hội, thật ra thì trong lòng của nàng rất muốn gặp mà có phải không? Chẳng qua là nàng oán bà ấy vì đã nhiều năm như vậy không đến tìm nàng, bỏ lại nàng chịu khổ một mình, có đúng hay không?”

“Ừ.” Tiểu Anh Đào gật đầu. Thật ra thì nàng rất mong được gặp mẹ, nhưng nàng lại do dự.

“Đào nhi, có lẽ mẹ nàng cũng đã đau khổ nhiều rồi? Ta và nàng cùng nhau nghe bà ấy nói, được không?”

Nhìn Độc Cô Phi vô cùng thành khẩn, cuối cùng Tiểu Anh Đào cũng thả lỏng.

Nếu như nàng nên cho bà ấy một cơ hội, có lẽ cũng là cho mình một cơ hội.

Hai người đi tới đại sảnh, lại thấy Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn, Thượng Quan Dạ cùng với Độc Cô Sương, Độc Cô Tuyết đều đứng ở bên ngoài đại sảnh.

Hai người nhìn nhau sửng sốt, đi tới.

Độc Cô Tuyết liếc mắt thấy bọn họ, nghênh đón.”Tam ca, Tam tẩu, hai người đã tới.”

Độc Cô Phi không để ý đến Tuyết Nhi, mà đi vòng qua phía Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn, hỏi: “Phụ thân, nhũ mẫu, tại sao mọi người lại ở chỗ này?” Không phải là ở đại sảnh nghe chuyện xưa của mẫu thân Tiểu Anh Đào sao?

Độc Cô Tuyết thấy mình bị sao lãng, bất mãn chu mỏ.

Tiểu Anh Đào khả ái, mới vừa rồi tâm tình khổ sở đã chuyển biến hơi tốt, hướng về phía Tuyết Nhi khẽ mỉm cười.”Tuyết Nhi, đừng cùng Tam ca muội so đo làm gì, lại đây để cho Tam tẩu xem muội một chút.”

“Hắc hắc, muội biết Tam tẩu là tốt nhất, Tuyết Nhi thích tỷ nhất.” Độc Cô Tuyết biết Tiểu Anh Đào không vui, đang cố gắng hết sức suy nghĩ biện pháp trêu chọc Tiểu Anh Đào vui vẻ.

Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn nhìn Độc Cô Phi, nhàn nhạt trả lời: “Sư phụ con cùng sư nương mới vừa gặp mặt, nhất định có rất nhiều lời phải nói, cho nên cha với nhũ mẫu con lui ra đây, Phi nhi, con dẫn Tiểu Anh Đào trở về phòng trước đi, buổi tối chúng ta sẽ gặp lại.”

Độc Cô Phi nhìn nhìn đại sảnh, lại hướng về phía Độc Cô Diễm gật đầu. “Được, tại hạ mang Tiểu Anh Đào trở về phòng, phụ thân, nhũ mẫu, tại hạ đi trước.”

Lúc Độc Cô Phi đi đến bên cạnh Tiểu Anh Đào, Độc Cô Tuyết đang cực lực kể chuyện khi hắn còn bé để chọc cười Tiểu Anh Đào.

Tiểu Anh Đào bị vẻ mặt khoa trương của Độc Cô Tuyết làm vui vẻ, ha hả cười.

“Tuyết Nhi, muội lại nói xấu Tam ca phải không?” đột nhiên Độc Cô Phi lên tiếng, làm Độc Cô Tuyết đang nói cao hứng sợ hết hồn.

Vỗ ngực một cái, hướng về phía Độc Cô Phi liếc mắt.”Hừ, Tam ca muốn chết sao, sao lại núp ở phía sau người khác lên tiếng như thế, rất không có lễ phép.”

“Đào nhi, chúng ta về phòng trước, lát nữa phụ thân sẽ giúp chúng ta làm một bữa tiệc tẩy trần, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng mẹ nàng gặp nhau.”

Nói xong, kéo Tiểu Anh Đào rời đi.

“Ai, Tam ca sao huynh lại như vậy chứ... Tam tẩu, người ta còn chưa nói hết mà...” Độc Cô Tuyết nhìn hai người rời đi, bất mãn.

Thượng Quan Dạ thấy Độc Cô Tuyết ỉu xìu, trong lòng rất vui.”Không có ai chơi nên nhàm chán phải không?”

Độc Cô Tuyết ngẩng đầu, thấy Thượng Quan Dạ ôm Độc Cô Sương đứng bên cạnh nàng, mặc dù tiếng cười rất êm tai, nhưng lại làm Độc Cô Tuyết cảm thấy rất chói mắt.

Hừ, Tứ tỷ phu đáng chết này dám nhạo báng nàng? Thật là một nam nhân hẹp hòi, không có điểm độ lượng, không phải chỉ là quấy rầy huynh ấy cùng Tứ tỷ làm chuyện YD sao, chỉ có như vậy mà mang thù sao.

Xoay người, ngượng ngùng trả lời một câu.”Rất nhàm chán, nhưng mà, bổn tiểu thư cho dù muốn tán gẫu cũng không muốn hàn huyên với huynh đâu. Hừ, Tứ tỷ, qua đây đi, muội có một món đồ muốn cho tỷ, tỷ theo muội đi.”

Kéo nhanh Độc Cô Sương, không thèm để ý xem nàng ấy có chịu hay không, vòng qua Thượng Quan Dạ chạy đi.

“Này, muội lôi kéo Sương nhi làm gì, trở lại đây.” Hắn còn muốn thừa dịp này, cùng Sương nhi thật tốt ân ái một phen, bù đắp sự thống khổ vì bị quấy rầy vừa rồi.

Nhưng... Tiểu ác ma giống như phát hiện ra dụng ý của hắn, cho nên nắm tay Sương nhi chạy như bay. Trời ạ, hắn thề, chỉ cần làm xong hôn lễ, lập tức mang theo Sương nhi trở về Tuyết Sơn, nếu không hắn nhất định điên mất.

Đêm phủ xuống rất nhanh.

Bên trong Độc Cô phủ ánh đèn sáng choang, gió đêm lành lạnh thổi, mùi thơm ngát trong hoa viên lan tỏa.

Lúc này, trong vườn hoa bày ra một bàn thật to, có thể cung cấp chỗ cho hai mươi người. Trên bàn bày đầy các loại thức ăn ngon cùng rượu nguyên chất, Độc Cô Diễm làm chủ, Hướng Tiểu Vãn ngồi ở bên cạnh hắn, bên phải là Hắc Diệu cùng Nguyệt Noãn, tiếp nữa nữa là Độc Cô Phi cùng Tiểu Anh Đào. Thượng Quan Dạ cùng Độc Cô Sương ngồi ở bên phải, Độc Cô Tuyết ngồi cạnh hai người bọn họ.

Độc Cô Diễm bưng chén rượu đứng lên.”Mọi người khó có dịp ở chung một chỗ, một chén này, Độc Cô Diễm ta xin kính tất cả.”

Tất cả mọi người đứng lên, nâng chén đáp lễ.

Hắc Diệu: “Độc Cô, chuyện năm đó, Hắc Diệu ta bồi tội.” Giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thượng Quan Dạ: “Nhạc phụ, con cũng mời người, cảm tạ người đem Sương nhi giao cho con.”

Những người khác mặc dù không lên tiếng, cũng đều giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Độc Cô Tuyết lặng lẽ nhìn bọn họ chằm chằm, liếc mắt một cái nhìn chén trà xanh của mình, nhíu mày. Hừ, tất cả mọi người đều uống rượu, tại sao nàng phải uống trà, nàng không muốn, nàng phải thử mùi vị của rượu một chút xem như thế nào.

Nghe bá bá quản sự nói, rượu này rất ngon. Phụ thân thật đáng ghét, nếu là đồ tốt, sao không cho ta uống.

Hừ, ta khinh, ta muốn uống.

Độc Cô tuyết thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ đem trà đổi thành rượu, lúc này cũng học bọn họ uống một hơi cạn sạch.

Rượu trong yến hội là Bách Hoa, mùi thơm ngát thuần hậu, nhưng tác dụng rất chậm, sau khi Độc Cô Tuyết uống một chén, phát hiện mùi vị rất tốt, lại tiếp tục uống thêm bảy tám chén.

Nàng uống nhiều chén như vậy cũng không bị phát hiện, là bởi vì lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung ở Tiểu Anh Đào và Nguyệt Noãn.

Sau khi Tiểu Anh Đào khuyên Độc Cô Phi trở về phòng trước, nàng đã đón nhận Nguyệt Noãn, hai người đã thân thiết hơn trong bữa tiệc.

Thanh âm náo loạn mới vừa rồi là của Tiểu Anh Đào khi nàng gọi Nguyệt Noãn là mẹ.

Mà Nguyệt Noãn cảm động đến rơi nước mắt, trước mặt của mọi người Hắc Diệu cũng rớm nước mắt, tất cả mọi người vì chuyện này mà vui vẻ chè chén, không phát hiện hành động của Độc Cô Tuyết.

Độc Cô tuyết lặng lẽ uống chén thứ chín, đang uống một nửa, mặt của nàng lập tức hồng lên như đốt lửa, nàng cảm thấy nóng quá, đành để chén rượu xuống, dùng tay áo quạt gió.

Một màn này bị Hướng Tiểu Vãn nhìn thấy, quan tâm hỏi: “Tuyết Nhi, không thoải mái sao? Sao mặt con hồng như vậy?”

Mặt của nàng thật sự rất hồng? Khó trách nóng như vậy? Đáng chết, đều là do rượu làm hại, sớm biết nàng đã không uống.

“Hắc hắc hắc, không thể nào, mặt của con không có hồng mà, mẫu thân, người lầm rồi.” Nói xong, vội vàng dùng ống tay áo che lại.

Nếu để phụ thân biết nàng uống rượu, nhất định sẽ phạt nàng?

Ngàn vạn lần không nên bị phát hiện.

Hai người đang nói chuyện khiến người khác chú ý, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Độc Cô Tuyết.

Thượng Quan Dạ nhìn thấy sắc mặt Độc Cô Tuyết thì lập tức biết được tại sao mặt của nàng ấy hồng như vậy, đúng là rượu hại mà.

Hắc hắc hắc, tiểu ác ma muội cũng có hôm nay, xem ta trị muội như thế nào.

“Tuyết Nhi, muội uống rượu phải không?” Giọng nói của Thượng Quan dạ nghe rất ôn nhu, rất ôn nhu, nhưng Độc Cô Tuyết nghe được lại cắn răng nghiến lợi.

Tứ tỷ phu đáng chết, hừ, sao lại hẹp hòi như vậy, tính toán chi li với nàng chứ, người ta vẫn còn con nít mà.

Độc Cô Diễm vừa nghe, nhíu mày, trầm giọng nói: “Tuyết Nhi, con dám uống rượu?”

Hướng Tiểu Vãn cũng vội vàng đi tới bên cạnh Độc Cô Tuyết.”Tuyết Nhi, thể chất của con không thể uống rượu, con muốn mẫu thân với phụ thân lo đến chết sao.”

Độc Cô Tuyết nhìn người lớn đang vô cùng kích động, trong lòng thấy lạ.

Không phải là uống rượu thôi sao, mẫu thân có khoa trương quá hay không, làm như nàng trúng độc không bằng.

Vừa định mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy như trời đất xoay chuyển.

“Mẫu thân, sao người lại lảo đảo vậy... Ách, còn có, phụ thân người cũng...” chưa nói xong nàng đã té xuống đất ngất đi”.

“Tuyết Nhi...”

“Tuyết Nhi...”

Độc Cô Tuyết này say một trận chính là ba ngày.

Ba ngày sau khi nàng tỉnh lại, chính là ngày thành thân của bốn người Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ, Độc Cô Phi cùng Tiểu Anh Đào.

Hôm nay, cả Độc Cô phủ phủ một màu đỏ thắm, khắp phủ đệ cũng tràn đầy vui mừng.

Bên trong đại sảnh, Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn ăn mặc sang trọng ngồi ngay ngắn trên cao, bên phải hai người là Hắc Diệu và Nguyệt Noãn, cũng đều ngồi trên cao vui mừng mỉm cười, chờ đợi hai đôi tân nương tân lang đến.

Ngày đại hôn hôm nay Độc Cô Diễm vốn muốn làm cho náo nhiệt, long trọng một chút, nhưng Độc Cô Phi và Thượng Quan Dạ đều muốn đơn giản. Vì vậy, trừ người bên trong Độc Cô phủ cũng không có ai khác tới tham gia hôn lễ.

Nhưng chỉ cần người của Độc Cô phủ thôi cũng đã đủ náo nhiệt rồi.
Bình Luận (0)
Comment