Hướng Tiểu Vãn nhướng
lông mày lên, tiểu quỷ này rõ ràng là đói bụng đến sắp ngất đi, còn nói nhảm
nhiều như vậy, quả thật là không được tự nhiên.
Nhíu lông mày một cái, nàng từ từ giải thích: “Đây là cá tiểu hoàng ở ao nước
đá từ Huyền Băng tuyết vực chảy ra cách đây ngàn dặm, hút linh khí của thiên
địa, lấy tinh hoa từ nhật nguyệt, trải qua mấy năm, mới từ cá nhỏ lớn lên,
chẳng những thịt tươi ngon, còn là hàng cao cấp bổ âm bổ dương, dưỡng nhan mỹ
dung.”
“Thật sự thần kỳ như thế?” Tiếng nuốt nước miếng mang theo tiếng bụng kêu cô
cô.
Hướng Tiểu Vãn để đũa xuống, thận trọng gật đầu.
Độc Cô Ly nhìn chằm chằm nàng vài giây, sau đó bày ra bộ dáng khó khăn. “Nếu
con cá này thần kỳ như thế, vậy bổn đại gia liền miễn cưỡng ăn một miếng đi.”
Nói xong, thân thể nho nhỏ kia chưa tới thời gian chớp mắt đã an vị đến trên
bàn, cầm chiếc đũa, gắp lên đầu cá, ăn như hổ đói.
Hướng Tiểu Vãn cười, cười đến giống như có đóa hoa nở ở trên mặt, tỉ mỉ uyển
ước, xinh đẹp động lòng người.
Tiểu quỷ này rõ ràng đã muốn ăn đến chết mà còn cố ý nói gắng gượng.
Hướng Tiểu Vãn nhìn Độc Cô Ly như thô lỗ, tướng ăn lại đẹp mắt, đáng yêu, nàng
cảm thấy nội tâm một cỗ cảm giác âm ấm, nong nóng, cảm xúc khác thường.
Nàng cũng ngồi xuống, dùng chiếc đũa gắp một khối thịt cá lớn, tỉ mỉ nhặt đi
xương cá trong thịt, lại thả vào trong chén của Độc Cô Ly, ánh mắt vẫn mang ý
cười nhìn cậu. “Thật sự... ăn rất ngon.” Mãnh liệt nuốt vào miệng, Độc Cô Ly
ngẩng đầu khen ngợi từ đáy lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là tức giận, lúc này
lại có vẻ mặt thỏa mãn.
“Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn chút cháo loãng đi.” Hướng Tiểu Vãn đem cháo để
trước mặt của Độc Cô Ly, ôn nhu nhìn cậu mải miết ăn cơm.
Lúc này tính tình không được tự nhiên của Độc Cô Ly hoàn toàn không có, bộ dáng
ngoan ngoãn ăn cơm, đáng yêu nhu thuận đến làm cho lòng người trìu mến.
Một màn này, hoàn toàn rơi xuống trong mắt Độc Cô Diễm đứng ở cửa, hắn bất động
thanh sắc nhìn một màn ấm áp này, hai mắt đều là rung động cùng phức tạp.
Hình ảnh ấm áp trước mắt, hắn đã bao lâu không nhìn thấy rồi? Có lẽ là sau khi
Tĩnh Hương qua đời, cả phủ tướng quân chưa từng xuất hiện hình ảnh ấm áp như
vậy. Phương thức hắn cùng năm hài tử ở chung, luôn có một khoảng cách vô hình.
“A Ly, ăn cái này đi, món ăn này chính là sở trường của nhũ mẫu đó.” Hướng Tiểu
Vãn gắp lên một khối thức ăn màu sắc tươi đẹp, đưa tới trong miệng của Độc Cô
Ly.
Cậu bé liền há miệng nuốt vào, hai mắt sáng ngời hàm chứa nụ cười. “Ừ, ăn thật
ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.”
“Được.”
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm một màn này thật lâu, thần sắc trên mặt biến hóa
không ngừng.
Vừa mới rồi hắn từ trong miệng quản gia biết được, đại nhi tử đã một ngày một
đêm không ăn cơm. Thật ra thì đêm qua hắn đã biết, cũng không để ý tới, hắn
nghĩ Ly nhi làm như thế, chẳng qua là muốn khiến cho hắn chú ý thôi, hắn vốn
cho là đứa nhỏ này kiên trì không được bao lâu liền sẽ ngoan ngoãn ăn cơm,
không nghĩ tới lại một ngày một đêm không ăn, cho nên hắn quyết định tới khiển
trách một phen.
Không ngờ, vừa mới bước vào Hiền Nhân Cư, liền nhìn đến hình ảnh ấm áp như vậy.
Mắt lạnh đảo qua, rơi thật lâu trên mặt của Hướng Tiểu Vãn, một khuôn mặt nhỏ
nhắn, mỹ lệ. Lúc này đều là một loại ánh sáng mẫu tính nhu hòa, cũng không
giống như làm bộ.
Độc Cô Diễm nhíu mày, chẳng lẽ là hắn đã đoán sai sao?
Thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Ánh chiều màu đỏ đưa bóng dáng của hắn kéo dài, tấm lưng lạnh lùng uy nghiêm,
theo vài phần tiêu điều vắng vẻ, không tiếng động rời đi.
Hy vọng, hết thảy cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.