Hướng Tiểu Vãn ngây
người, như có tiếng sét đánh ngang tai. Thật sự có loài đồ vật như vậy tồn tại
trên thế gian này sao? Hơn nữa còn được Độc Cô Diễm mặc ở trên người?
Ánh mắt, không khỏi quét đến cái quần máu tím đó, tay vừa kéo, nhất thời rụt
trở về.
“Tướng quân, người muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?”
Độc Cô Diễm vừa định phun ra hai chữ nói thật thì lại bị Hướng Tiểu Vãn cướp
lời nói: “Như vậy đi, ta cứ nói tất cả đi, bất kể là lời nói thật hay nói dối,
tướng quân người đều nghe đi. Nói thật là ta nói càn (nói ba phải). Nói láo là bộ thần y kim tàm hộ thể này là từ tay ta
mà có.”
Mặt Độc Cô Diễm không thay đổi liếc nàng mấy giây, dường như có thâm ý khác,
lại mang theo ánh sáng lạnh nghi kỵ, nhìn đến khiến Hướng Tiểu Vãn rợn cả tóc
gáy.
Vào lúc Hướng Tiểu Vãn sắp cầm giữ không được, Độc Cô Diễm lên tiếng.
“Bản tướng tạm thời tin ngươi một lần.”
Hô, cuối cùng an toàn.
Một hớp khí từ trong miệng Hướng Tiểu Vãn phun ra. Mẹ nó, cũng may nàng đủ
thông minh. Đáp án như thế, Độc Cô Diễm lập tức cũng khó mà định đoạt. Ha ha...
nàng thật là quá thông minh.
Hướng Tiểu Vãn đắc ý một hồi, tay nhỏ bé huơ loạn, nàng căn bản không có chú ý
tới trạng huống của mình.
Chỉ thấy tay nhỏ bé giơ lên cao, đang muốn bày ra một tư thế ‘hai’, vậy mà tay
lại đụng đến quần Độc Cô Diễm, xúc cảm lạnh như băng như tơ khiến cho nàng cả
kinh.
“A...” Thanh âm vừa phát ra, tay liền kéo xuống.
Độc Cô Diễm ở giữa không trung, quần bị tụt xuống, vẫn còn nước đọng ở bắp đùi,
giống như có giọt nước, một giọt nước, rơi vào trong miệng đang há to của Hướng
Tiểu Vãn, lăn một vòng nơi cổ họng, rồi chui tọt xuống dưới...
Mặt Độc Cô Diễm, cũng xanh mét.
Hướng Tiểu Vãn nuốt giọt nước đó lại càng kinh hãi hơn. Trời ạ, mới vừa rồi
nàng uống giọt gì? Không phải là đáy lòng nam nhân này hoài nghi nàng, sau đó
cho nàng dùng một loại độc dược định kỳ phát tác chứ?
Độc Cô Diễm ngươi thật là ác độc.
Vội ngẩng đầu, tính toán hung hăng dạy dỗ người này. Nhưng, khi nàng ngẩng đầu
lên, nhìn nam sắc trần trụi trên đỉnh đầu, tất cả lời dạy dỗ
cũng ném ra ngoài chín tầng mây.
Độc Cô Diễm kéo quần lên, sắc mặt càng thêm xanh dọa người. Cả đời này, chưa
từng nén giận như vậy.
“Giống như một ngọn núi, không, thật giống như một con sông... Không đúng, càng
giống như...”
“Dưa leo nhỏ.” Một giọng trẻ con giòn giã, nói thay lời nói còn sót lại của
Hướng Tiểu Vãn, mà lúc này tay kéo quần lên của Độc Cô Diễm cũng cứng đờ.
Hướng Tiểu Vãn ngẩn ra, Độc Cô Sương? Tại sao cô bé lại ở chỗ này?
Hướng Tiểu Vãn ngây ngốc quay đầu, nhất thời ngây người như phỗng.
Nơi cửa phòng tắm, lại đứng không dưới trăm người. Những người này mặc áo giáp,
đội nón sắt. Thật giống như là muốn bổ nhào vào chiến trường. Nhưng lúc này,
thần sắc mọi người đều rất cổ quái.
Hai nam nhân khôi ngô cầm đầu kia nàng nhận ra được. Hai người này, theo thứ tự
là cánh tay trái và cánh tay phải của Độc Cô Diễm. Mặc áo giáp màu trắng gọi Hà
Tất, áo giáp màu xám tro gọi Lý Do.
Lúc này gương mặt băng hàn ngàn năm không thay đổi của hai người lại trận trận
co quắp. Mà đứng trước chân bọn họ là bốn tiểu quỷ trừ Độc Cô Ly. Từng người một
không chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt kia, trong phức tạp lại mang theo
tia cười trộm.
“Cút hết ra ngoài cho bản tướng.” Thanh âm bạo rống, làm cho cả phủ tướng quân
cũng hơi bị run lên.
Mọi người cả kinh, nhất thời toàn bộ hỏa tốc rời đi.
Vậy mà một màn vừa mới được nhìn thấy, thật sâu ghi khắc trong cuộc đời bọn họ.
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, không nghĩ tới tướng quân lạnh lùng, mạnh
mẽ, không gần nữ sắc của bọn họ, thật không ngờ tướng quân uy mãnh, có tài như
thế, động tác có độ khó cao như vậy, tướng quân bọn hắn cũng nghĩ ra, thật...
YD.