Đột nhiên, một con chuột
gầy trơ xương như củi từ góc tường ươn ướt bò ra ngoài, hai ba lần liền nhảy
đến trên người Hướng Tiểu Vãn.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn chấn động, da đầu tê dại, da gà nổi lên.
Không nhúc nhích nhìn chằm chằm con chuột nằm trên người nàng, muốn lấy ra,
nhưng lại chuyển không ra.
Con chuột kia giống như là cảm giác được ánh mắt của nàng, hướng về phía nàng
mài răng xèo xèo hô to, cuối cùng lại cắn chân Hướng Tiểu Vãn.
“A...” Hướng Tiểu Vãn đau đến hô lên, không chú ý sợ hãi, đưa tay hung hăng bóp
con chuột, con chuột kia giãy giãy mấy cái, liền trốn đến góc tường rồi biến
mất.
Hướng Tiểu Vãn nhìn vết thương bị cắn, thật lâu bất động, cuối cùng vô lực nói
một câu. “Ta thật đáng thương, ngay cả con chuột cũng muốn khi dễ ta.”
Một cỗ bất lực, bao trùm lên trái tim. Nàng, rất muốn về nhà...
Bà nội, cháu rất nhớ bà. Hướng Tiểu Vãn cụp mí mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Thật ra thì nàng cũng không kiên cường đâu, thật ra thì nàng rất sợ hãi, tại
sao phải xuyên qua, tại sao A Ly lại đột nhiên trúng độc, thật giống như vô
hình, có một cỗ lực lượng hung hăng nhéo nàng, bởi vì nàng như thế nào cũng
không thể tránh ra.
Ngày đó ban đêm nàng mất tích bởi người áo đen kia, nàng vẫn ghi ở trong lòng,
mỗi lần nhớ tới, cũng kinh sợ.
Thật ra thì đêm hôm đó, nàng cũng không có chân chính bất tỉnh, mỗi một câu của
người áo đen, nàng rõ ràng nghe được, sau đó Người áo đen đưa nàng trở lại.
Nàng phát hiện một bí mật, nàng biết bí mật này nhất định không thể tiết lộ, nếu
không nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho tới sau đó tất cả ở phủ tướng
quân, nàng cực kỳ cẩn thận ứng đối.
Vậy mà từ chuyện Độc Cô Ly trúng độc, để cho nàng hiểu việc trả thù theo lời
người áo đen kia nói đã bắt đầu, mà nàng cũng phát hiện mình hẳn là một con cờ
trong cuộc trả thù này...
Hướng Tiểu Vãn lẳng lặng rơi lệ, cho đến cuối cùng phát ra tiếng khóc lớn. Một
loại cảm giác lưu lạc dị thế, không có người quen, không có ai giúp, đánh úp về
phía nàng, tiếng khóc xé tâm dần dần tản ra...
Độc Cô Sương đứng ở cửa ngục, kinh ngạc dừng bước, bé ngẩng đầu nhìn về phía
phòng giam âm u, ánh mắt đau xót, lại muốn rơi lệ.
Một giọt lệ này, từ khi bé ra đời, là chân chính khóc, trước kia, đều là bé giả
bộ.
Trước khi bé tới phòng giam, ảo tưởng qua vô số lần nhìn thấy bộ dáng của Hướng
Tiểu Vãn. Nhưng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy bộ dáng này, nhũ mẫu lúc này, thật
bất lực, giống như một đứa bé bị vứt bỏ...
Độc Cô Sương nắm chặt tay nhỏ bé, mạnh mẽ buộc mình đem lệ thu hồi. Bé giơ chân
lên, hướng vị trí Hướng Tiểu Vãn đi tới.
Giờ phút này bé hiểu, tại sao trong tiềm thức của mình tín nhiệm Hướng Tiểu Vãn
như thế, thật ra thì nhũ mẫu và bọn chúng cũng giống nhau thôi, đều là người
cực kỳ bất an trong lòng, không có thói quen đem mình lộ ra bên ngoài, cho nên
liền bày ra đủ loại mặt nạ để che dấu. Nhũ mẫu ngốc trước kia, thật ra chỉ là
vì không để cho người khác đến gần trái tim yếu ớt của người.
Thu hồi suy nghĩ, vẻ trầm ổn trên mặt Độc Cô Sương biến mất, thay vào đó là
ngây thơ và khí diễm phách lối tương xứng tuổi cô bé.
Bé đi tới, hung tợn quát: “Mẹ nó, khóc cái gì mà khóc, nhũ mẫu ngươi thật vô
dụng.”
Hướng Tiểu Vãn nghe thấy thanh âm, kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt nước mắt nước
mũi, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó cúi đầu. “Con đến tìm ta sao?”
Độc Cô Sương không có đẹp mắt liếc nàng một cái. “Mẹ nó, nơi này trừ ngươi ra,
còn có người thứ ba sao?”