“Đại ca, đệ muốn ngồi lên
bả vai của huynh.” Cậu nhóc quá thấp, trừ cái đầu của ba người phía trước, căn
bản là cái gì cậu cũng không thấy
Độc Cô Ly liếc cậu nhóc một cái, không thèm nói gì liền ôm nhóc lên.
“Tránh ra.” Độc Cô Hoa ngồi trên bả vai của Độc Cô Ly, rõ ràng là cao hơn ba
cái đầu khác rất nhiều.
Thật ra thì ba người kia đang ráng hết sức nhìn vào bên trong, bị một câu nói
của Độc Cô Hoa gây chú ý, không khỏi bất mãn quay đầu lại thấy Độc Cô Hoa ngồi
trên vai Độc Cô Ly, ba đôi mắt quỷ nhất thời sáng ngời.
Thật là, tại sao bọn chúng lại không nghĩ tới biện pháp này chứ? Cửa sổ này quá
cao, căn bản là không thể thấy rõ được mọi thứ trong phòng, nếu như thay đổi vị
trí cao hơn một chút, như vậy thì không phải là sẽ thấy rõ ràng sao?
Phía trước viện, quản gia mặc một bộ đồ màu đen vội vàng cất bước về phía Thanh
Thủy cư, thân thể cao gầy kia, giờ đang đẫm mồ hôi, vừa đi, khóe mắt vừa liếc
trộm nữ nhân lạnh nhạt trước mặt.
Nữ nhân mặc một bộ đồ màu tím đắt tiền, da trắng như tuyết,trang phục được dệt
từ gấm, trang sức tinh xảo, ngũ quan toát ra sự cao quý, nữ nhân này rất đẹp,
đẹp một cách cao quý, cao ngạo. Chẳng qua là sử sụng thái quá trang sức tinh
xảo cho nên khiến cho nàng mất đi một phần vẻ đẹp, mất một phần khéo léo, xem
ra chỉ là đẹp ở bên ngoài. Điều làm cho người ta ấn tượng đầu tiên là sự sắc
sảo, khiến cho người ta không dám khen ngợi.
Nàng lạnh lùng quét mắt khắp phủ tướng quân một cái, trong mắt hiện lên vẻ bất
đắc dĩ. Độc Cô Diễm, Chung Ly Yến ta đã nói nhất định phải có được hắn.
Khống chế suy nghĩ, nàng nhìn về phía sau, lạnh nhạt hỏi quản gia: “Còn bao lâu
nữa mới đến?”
“Bẩm Tam công chúa, đi hết hành lang này là đến Thanh Thủy cư.” Quản gia nhàn
nhạt
Mới vừa nãy ở trước viện, công chúa dẫn theo nô tài đến, thái độ phách lối
khiến cho quản gia bình tĩnh như ông cũng nhịn không được trợn trắng mắt lên,
cho nên ông đành phải mượn việc tướng quân thích yên tĩnh để làm cho Tam công
chúa không đem theo những thứ nô tài kia cùng đến đây.
Mà thái độ của Tam công chúa càng thêm ác liệt, ông biết Tam công chúa có ý với
tướng quân, nhưng mà, tướng quân là người thế nào, Tam công chúa này làm sao có
thể xứng với tướng quân.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Tam công chúa Chung Ly Yến cũng không thèm liếc quản
gia lại một cái, cao ngạo cất bước về phía trước. Ở trong mắt nàng, quản gia là
thân phận hèn kém, căn bản không xứng nói chuyện cùng nàng, nếu như không phải
nàng không biết đường, đã sớm tự mình đi rồi, làm gì có chuyện để ông đi theo,
nhìn chướng mắt.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Chung Ly Yến vừa đến Thanh Thủy cư, nhìn thấy năm tên tiểu quỷ lén lén lút lút
liếc trộm nhìn vào một cái cửa sổ, nảng không khỏi lớn tiếng quát tháo, trách
móc, như thể nàng chính là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, một chút khách sáo
cũng không có.
Ngay khi tiếng hô của Chung Ly Yến vừa vang lên, bên trong phòng, Độc Cô Diễm
đang trong trạng thái hưng phấn, bị Hướng Tiểu Vãn dùng sức đẩy, suýt nữa ngã
trên mặt đất, lúc này, hắn hận không thể giết được nữ nhân đang lớn tiếng ngoài
kia.
“Ai ở bên ngoài...” Giọng nói Độc Cô Diễm, lạnh lẽo như băng, tựa như vang lên
từ trong địa ngục.
“A... Cứu mạng...” Độc Cô Hoa ở vị trí cao nhất té xuống, liều mạng hô to, đôi
mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía Tam công chúa Chung Ly Yến.
Chung Ly Yến thấy năm tiểu tử kia vì bị mình quát mà té xuống, nàng chẳng những
không có chút hoảng sợ nào, ngược lại trên mặt còn toát lên một vẻ cười cao
ngạo, mắt phượng liếc về phía năm tiểu quỷ kia.
Hừ, một đám hài tử không biết sống chết, ngã chết là đáng.
Quản gia phía sau nhìn thấy một màn này, nhất thời bị hoảng sợ, mặt mũi trắng
bệch, “Trời ạ, năm vị thiếu gia tiểu thư, lão nô đến cứu các người...”