Độc Cô Diễm hoàn toàn
không thấy nàng ta, hắn kéo qua tay Hướng Tiểu Vãn, đang lúc mọi người lên
tiếng nghị luận, chậm rãi đi ra chỗ ngồi của công chúa, hướng trước mặt hoàng
thượng đi tới.
Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, tay Độc Cô Diễm đem tay nàng
cầm rất chặt, rất chặt, nàng có thể cảm giác được, tay Độc Cô Diễm mang theo
chút ẩm ướt.
Độc Cô Diễm, lại đang khẩn trương? Hắn khẩn trương cái gì?
Triều đình sinh yến, công chúa tương thân, trời ạ, sẽ không phải là...
Hướng Tiểu Vãn bị ý nghĩ của mình khiếp sợ đến, đại não cảm giác trống rỗng,
tùy ý Độc Cô Diễm lôi kéo nàng, bản năng nhấc chân đuổi theo.
Chung Ly Yến nhìn Độc Cô Diễm lôi kéo Hướng Tiểu Vãn rời đi, oán hận cắn răng,
nàng kích động, bước nhanh đi tới, ngăn cản Độc Cô Diễm: “Công chúa ta đang hỏi
người, người tại sao không chọn ta, tiện nhân này, có điểm nào hơn so với ta.
Độc Cô Diễm, mắt của người mù sao, bổn công chúa rốt cuộc có điểm nào so ra kém
nàng ta, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì...”
Chung Ly Yến lửa giận ngút trời, đã sớm mất đi lý trí, lúc này đối với nàng mà
nói cái gì mặt mũi hoàng gia đều không đáng là gì so với nam nhân trọng yếu
trước mắt này, nói gì đi nữa thì nàng cũng muốn lưu lại người nam nhân này, cho
dù là cướp đoạt, nàng cũng muốn giữ hắn lại.
Chung Ly Tuyệt trên cao nhìn xuống, tròng mắt đen chợt lóe, cũng không lên
tiếng, có lẽ...
Các thần tử trong sân, mọi người nhìn Tam công chúa bộ dáng bệnh tâm thần, cũng
âm thầm lắc đầu. Tam công chúa này, quả nhiên như tin đồn, nuông chiều cậy
mạnh, ích kỷ, ác độc.
Hướng Tiểu Vãn bị vẻ mặt dữ tợn của Chung Ly Yến làm cho kinh hãi, ngay lúc này
nàng thật sâu nhận thức một câu nói. Nữ nhân vì yêu điên cuồng, rất đáng sợ.
Độc Cô Diễm lạnh lùng nhìn Chung Ly Yến, đạo ánh mắt kia, không lạnh cũng không
nóng, chẳng qua là vô tình, vô tình đả thương người nhất.
Hơi nhíu lông mày, hắn lạnh lùng nói: “Tam công chúa, bổn tướng chọn ai là vợ,
chẳng lẽ còn cần phải qua sự đồng ý của người sao? Tránh ra...”
Nếu như không phải là ngại Chung Ly Tuyệt trước mặt, lúc này hắn thật sẽ không
chút lưu tình mà cấp mặt mũi cho Tam công chúa này, chuyện dùng Huyết Oa hại
Vãn Nhi hắn đã sớm đoán được là nàng ta gây nên, đối với Tam công chúa này, hắn
vẫn không có bất kỳ hảo cảm nào, mà bây giờ, lại càng chán ghét tới cực điểm.
Nếu như lần sau nàng ta còn dám đả thương Vãn Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ
qua, cho dù là thân phận công chúa, hắn cũng không sợ.
Độc Cô Diễm đến đây, cũng không thèm nhìn tới Chung Ly Yến một cái, lôi kéo
Hướng Tiểu Vãn đi tới trước mặt Chung Ly Tuyệt, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng,
thần thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho thần cùng Vãn Nhi.”
Hướng Tiểu Vãn mặc dù sớm có đoán được, nhưng chính miệng nghe được Độc Cô Diễm
nói như vậy, cảm giác hoàn toàn không giống với lúc nãy.
Nàng mở to hai mắt, không nhúc nhích nhìn Độc Cô Diễm, trong lòng là một cỗ
khiếp sợ khó tả, còn có rất nhiều tình cảm không hiểu.
Độc Cô Diễm cảm nhận được ánh mắt của nàng, bàn tay to chặt chẽ, đem nàng cầm
thật chặt, giống như ôn nhu trấn an nàng.
Chung Ly Tuyệt hai mắt chặt chẽ, thật lâu rơi vào trên nắm tay của Độc Cô Diễm
cùng Hướng Tiểu Vãn, tâm tư bách chuyển thiên hồi.
“Hoàng thượng, xin thành toàn” Nói xong, Độc Cô Diễm quỳ xuống.
Là lần đầu tiên hắn chân chính ý nghĩa quỳ Chung Ly Tuyệt, hắn biết sau cái quỳ
này, loại tình cảm huynh đệ của hắn cùng với Chung Ly Tuyệt sẽ có vết rách, Vua
và thần, có lẽ vốn cũng không có tình huynh đệ chân chính lâu dài.
Vì Vãn Nhi, hắn một chút cũng không hối hận.
Chung Ly Tuyệt nhìn một màn này, thật lâu im lặng.
Sâu trong nội tâm, hắn cùng Độc Cô Diễm giống nhau, có bi thương không nói lên
lời, cái quỳ này, không đơn thuần là khoảng cách giữa Vua và thần. Chính là Độc
Cô Diễm lấy một phương thức đặc biệt như vậy hướng hắn nói rõ, Hướng Tiểu Vãn
nữ nhân này, hắn - Độc Cô Diễm tuyệt không buông tha cho, nếu như mình ngăn
trở, hắn Độc Cô Diễm tuyệt đối sẽ liều chết phản kháng đến cùng.
Thôi. Chung Ly Tuyệt thật lâu thở dài một tiếng. Hắn hướng về phía Độc Cô Diễm
đưa tay, ý bảo hắn đứng lên “Độc Cô tướng quân, trẫm cho phép ngươi là được”
Một tiếng Độc Cô tướng quân này, đã là chặt đứt phân tình nghĩa đơn thuần kia
của bọn họ, từ nay về sau, chỉ còn là quân thần.
Một đêm này, Độc Cô Diễm lấy phương thức quyết đoán quyết tuyệt, làm cho Hướng
Tiểu Vãn trở thành vị hôn thê của hắn, ngày kết hôn định vào 18 cuối tháng.
Triều đình sinh yến, Chung Ly Tuyệt tuyên tứ hôn cho Độc Cô Diễm sau đó liền
tuyên tan cuộc.
Chung Ly Tuyệt ngồi tại chỗ, nhìn mọi người thối lui, đáy mắt của hắn có hận ý,
dần dần lao xuống tới.
Tam công chúa Chung Ly Yến vẫn ngồi ở chỗ công chúa, khóc đến hôn thiên ám địa.
Nàng thấy Chung Ly Tuyệt không đi, cho nên đi tới bên cạnh hắn, khóc nói:
“Hoàng huynh, huynh không phải nói tối nay sẽ giúp muội sao? Huynh không phải
là đáp ứng muội, tối nay đem Độc Cô Diễm ban cho muội làm phò mã sao, hoàng
huynh, huynh gạt muội, huynh tại sao muốn gạt muội”
“Làm càn.” con ngươi đen bén nhọn của Chung Ly Tuyệt trừng một cái, đáy mắt
phát ra sát khí, làm Chung Ly Yến toàn bộ dọa sợ, không chỉ ngừng tiếng khóc,
mà vẻ mặt lại càng tái nhợt đứng ở nơi đó, thật lâu không dám động xuống.
Chung Ly Tuyệt ý thức được mình dọa đến Chung Ly Yến, thần sắc không khỏi hoãn
lại, thu lại sát khí trong đáy mắt, thản nhiên nói: “Chuyện này không nên nhắc
lại nữa, trẫm mệt mỏi rồi, muội hồi cung đi.”
“... Dạ, hoàng huynh” Chung Ly Yến cố gắng làm cho mình trấn định, nhưng vô
luận như thế nào, cũng che không được kinh hãi trong lòng.
Ánh mắt vừa rồi của hoàng huynh, thật là đáng sợ, huynh ấy, huynh ấy lại...
Chung Ly Yến nhấc lên váy, kinh hồn chưa định hướng tẩm cung của mình chạy về,
nàng thề, sau này tuyệt đối không dám cùng hoàng huynh nói chuyện như vậy, một
khắc vừa rồi kia, nàng giống như đã chết, ánh mắt như vậy, rõ ràng là...
Cho đến khi mọi người tản đi, Chung Ly Tuyệt vẫn ngồi một mình ở nơi đó, sắc
mặt càng ngày càng âm trầm, dưới cơn nóng giận, hắn cầm lên một chén rượu, hung
hăng nện ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy cao vút.
Phía sau Kim công công thân thể run rẩy, ông đi tới bên cạnh Chung Ly Tuyệt
tiểu tâm dực dực nói: “Hoàng thượng, ngài...”
Chung Ly Tuyệt trừng “Cút”
“... Dạ, dạ, nô tài biến ngay, cút ngay ạ...” Kim công công không dám dừng lại,
xoay người xám xịt chạy đi.
Lúc Chung Ly Tuyệt thấy mọi người đi hết, thần sắc lại càng âm u tới cực điểm,
hai tay nắm thật chặt, răng rắc rung động.
“Trẫm thân là ngôi cửu ngũ, lại hai lần đều không thể có thứ mình muốn lấy
được, hoàng thượng này, rốt cuộc có gì có thể làm?” Con ngươi tối sầm lại, một
cỗ bi thương tràn lan.
“Nhưng, trẫm cũng không có ý định buông tha cho ngươi” Con ngươi Chung Ly
Tuyệt, hiện lên kiên định... Còn có hận ý.
“Ta có thể giúp ngươi” Một đạo thanh âm âm lãnh, quỷ dị vang lên từ sau lưng
Chung Ly Tuyệt.
Chung Ly Tuyệt đại kinh, vội vàng quay đầu lại.
“Ngươi là ai?” Vị trí trước mắt hắn mười bước, một người nam nhân đứng đó, toàn
thân dùng miếng vải đen dày bao quanh chặt chẽ, thân hình gầy, nhưng lộ ra một
cỗ hơi thở làm người ta bị đè nén, ngay cả hắn đế vương ở trước người này, cũng
có chút cảm giác thở không nổi.
Chung Ly Tuyệt không nhúc nhích ngó chừng người nọ mang vẻ mặt phòng bị, ống
tay áo ở dưới hai tay đã ngưng tụ chưởng lực, chỉ cần đối phương có chút cử
động nào, hắn lập tức xuất thủ.
Người áo đen kia chậm rãi hướng hắn đi tới, dưới ánh trăng lạnh, người áo đen
phát ra một cỗ hơi thở so sánh với hàn băng còn muốn làm người ta lạnh giá hơn.
Hắn vào lúc Chung Ly Tuyệt muốn ra tay thì ngừng lại, khóe môi giương lên, mang
theo thanh âm yêu mỵ hài hước, chậm rãi vang lên “Hoàng thượng người không cần
xuất thủ, ta tới là vì giúp người...”