Độc Cô Diễm giúp
Hướng Tiểu Vãn kéo quần xong, thấy nàng không ngừng rơi lệ, hắn nói nhỏ nhẹ
trấn an. “Vãn nhi, có phải... Đau bụng hay không? Hay là buổi trưa ta quá dùng
sức, nàng... Nơi đó có đau?”
Hướng Tiểu Vãn lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Độc Cô Diễm ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, cằm chống đỡ trên đầu nàng, nhẹ
nhàng vuốt ve. “Vãn nhi, rốt cuộc thế nào? Nàng khóc như vậy ta rất đau lòng,
đừng khóc...” Nói xong, hắn nâng mặt Hướng Tiểu Vãn lên, ngón tay nhẹ nhàng lau
lệ cho nàng.
Bàn tay kia, rất dày, cũng rất ấm áp.
Hướng Tiểu Vãn lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ trước mắt, gương mặt
tuấn tú này không có lãnh khốc lúc mới gặp, cũng không có tà khí lúc trêu nàng,
khuôn mặt này, giờ phút này đều là ôn nhu và cưng chìu.
Nước mắt cũng không dừng lại được, nàng phân không rõ tâm tình mình lúc này là
gì, nhìn Độc Cô Diễm toàn tâm toàn ý trìu mến nhìn mình như vậy, nàng sợ, lại
bàng hoàng, tất cả tốt đẹp này giống như một giấc mơ. Nàng đang nằm mơ sao.
Độc Cô Diễm thấy Hướng Tiểu Vãn không lên tiếng mà vẫn khóc, hắn cũng nóng nảy
theo, luôn luôn tỉnh táo không thấy, bắt đầu hốt hoảng luống cuống.
“Vãn nhi, nàng có phải rất đau hay không? Hay là nàng không muốn thấy ta?” Độc
Cô Diễm nghĩ đến buổi trưa mình không để ý cự tuyệt của Vãn nhi, mạnh mẽ muốn
nàng.
Hiện tại hắn có chút hối hận, nếu như bởi vì vậy mà Vãn nhi không để ý tới hắn,
vậy hắn nên làm gì bây giờ?
Ngay lúc Độc Cô Diễm một lòng hướng đến trên người Hướng Tiểu Vãn, hỉ nộ ái ố
cũng toàn bộ bởi vì một mình Hướng Tiểu Vãn, hắn không biết tại sao mình biến
thành như vậy, thật giống như gặp ma. Mỗi lần tự mình nhớ đến vợ trước Tĩnh
Hương, sâu trong nội tâm luôn có một thanh âm nói cho hắn biết, hiện giờ hắn
yêu là Hướng Tiểu Vãn, những nữ nhân khác cũng không thể nghĩ nữa, vì vậy, hắn
thật cũng không suy nghĩ, đầy trong đầu đều là bóng dáng Hướng Tiểu Vãn.
Ban đêm ngủ, hắn sẽ cảm thấy rõ ràng biến hoá quái dị của mình, nhưng tổng
không tìm được nguyên nhân, rất nhiều tối tăm rồi lại làm như có một tia hiểu
ra, nhưng rất nhanh thì có một thanh âm từ đáy lòng hắn truyền ra, Hướng Tiểu
Vãn là toàn bộ của hắn, hắn nên dùng sinh mạng yêu nữ nhân này, tuyệt không thể
để cho nàng bị một tia tổn thương.
Mấy ngày qua, hắn ở trước mặt người ngoài vẫn là tướng quân lãnh khốc đó, ngay
khi trước mặt Hướng Tiểu Vãn, hắn sẽ làm nụ cười của mình trở nên nhu hòa, cố
gắng để cho mình thoạt nhìn ôn nhu, không còn lãnh khốc cứng rắn.
Hắn rất thích cùng Hướng Tiểu Vãn ở chung một chỗ, trước mắt hắn, Hướng Tiểu
Vãn giống như là vật sáng trong đêm tối, hắn luôn không nhịn được bị hấp dẫn.
Vì vậy, hắn liền quyết định dùng cuộc đời của mình hảo hảo che chở tiểu nữ nhân
khả ái lại mơ hồ này, một đời một thế, cho đến chết đi.
Độc Cô Diễm nghĩ tới những thứ này, ánh mắt hơi chán nản. Có lẽ tất cả đều là ý
tưởng của chính bản thân hắn mà thôi, từ đầu tới đuôi, hắn cũng không hỏi ý
kiến Vãn nhi, hắn vẫn là không làm được hai chữ dụng tâm.
Hướng Tiểu Vãn đã sớm dừng lại tiếng khóc, lại thấy thần sắc Độc Cô Diễm chán
nản, trầm mặc không nói.
Lòng của nàng cứng lại, giống như là bị một bàn tay to bóp chặt, loại cảm giác
đó, gọi là đau lòng.
Nàng vươn tay, vây quanh Độc Cô Diễm. “Độc Cô Diễm, ta không đau, cũng không
muốn chàng đi, chàng đừng suy nghĩ nhiều.”
Độc Cô Diễm vui mừng, tròng mắt hiện ánh sáng màu. “Vãn nhi, nàng rốt cục ngừng
khóc.”
Hướng Tiểu Vãn giận hắn một cái. “Cũng biết cười ta.”
Độc Cô Diễm ôm nàng, ôm nàng đến trên giường. “Không cười nàng, đó là phương
thức ta thương yêu nàng, Vãn nhi, kinh nguyệt của nàng vừa tới, không thể gặp
gió, nằm trên giường một hồi, ta sai người nấu chén cháo nóng cho nàng.”
Đang muốn xoay người, áo lại bị một bàn tay mảnh khảnh cầm lại.
“Độc Cô Diễm, ta không đói bụng, chàng... tâm sự với ta được chứ?” Nói xong,
Hướng Tiểu Vãn có chút mất tự nhiên cúi đầu, lời này nghe thế nào đều giống như
nàng muốn mời hắn, dễ khiến người ta hiểu lầm nha.
Độc Cô Diễm ngẩn ra, nhoẻn miệng cười. Hắn xoay người lại, ngồi ở bên giường,
bàn tay thật dày cầm ngược tay nhỏ bé, mảnh khảnh của Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt
ôn nhu như nước: “Vãn nhi, nàng muốn tán gẫu cái gì?”
Bàn tay được nắm truyền đến từng trận ấm áp, mặt Hướng Tiểu Vãn càng thêm đỏ
bừng giống như hai đóa hoa kiều diễm, đây là lần đầu tiên nàng có phản ứng
ngượng ngùng như vậy, chỉ vì nam nhân trước mắt này mang cho nàng rung chuyển.
“Độc Cô Diễm, hàn huyên một chút về chàng đi, ta muốn... hiểu rõ chàng nhiều
hơn.”
Độc Cô Diễm cười nhạt, nháy mắt, muôn hoa đoạt thế.
“Vãn nhi, về sau gọi ta Diễm là tốt rồi, ta thích nghe nàng gọi ta như vậy.”
Hướng Tiểu Vãn ngơ ngác nhìn Độc Cô Diễm cười, đầu trống không, chỉ đành phải kinh ngạc gật đầu.
“Nàng nha đầu này.” Độc Cô Diễm đưa tay, nhẹ nhàng ngắt mặt ngốc trệ của Hướng
Tiểu Vãn, cười đến gương mặt nhu tình như nước.
Hắn ôm chầm thân thể Hướng Tiểu Vãn, để cho đầu nàng tựa vào trên vai của mình,
rồi sau đó chậm rãi mở môi, dùng thanh âm bình thản nhất nói tất cả quá khứ
thuộc về mình.
Bắt đầu nói từ tuổi thơ, nói đến hắn làm sao chinh chiến sa trường.
Trong lúc Hướng Tiểu Vãn nghe đến thật là mê mẫn, Độc Cô Diễm nói đến lúc giao
chiến với quân địch ở trên chiến trường, nàng khẩn trương đến tim đập thình
thịch, giống như tất cả đều xuất hiện trước mắt nàng.
Thanh âm của Độc Cô Diễm hơi ngừng một chút, bắt đầu nói tất cả của hắn cùng
với thê tử Tĩnh Hương đã mất.
Trong đó về nam tử thần bí, sư huynh Hắc Diệu của Tĩnh Hương, Độc Cô Diễm cũng
không nói gì.
Hướng Tiểu Vãn nghe đến lệ nóng đoanh tròng, nàng cũng không có ghen hoặc là đố
kỳ, mà là lấy một loại tràn đầy đau lòng cảm động nghe xong, đối với vợ trước
của Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn kính nể trong lòng, nữ nhân kia, lại vì yêu Độc
Cô Diễm mà hy sinh tất cả, thậm chí sinh mạng...
Vốn là Tĩnh Hương coi như sinh xong Độc Cô Hoa cũng sẽ không chết, nhưng ở
trước khi sinh ba ngày, Độc Cô Diễm trúng một loại độc, độc này căn bản không
có giải dược,Tĩnh Hương là đệ tử của Vô Cực môn, am hiểu chế dược, nàng ấy từng
học qua một loại bí thuật, loại bí thuật này có thể giải độc trên người Độc Cô
Diễm, mà giá cao là, lấy mạng đền mạng, giá cao này, lúc đó Tĩnh Hương cũng
không nói ra, nàng ấy lừa gạt Độc Cô Diễm nói sẽ làm nàng ấy ngủ mê man ba năm.
Lúc đó Độc Cô Diễm nghe phương pháp của Tĩnh Hương, thế nào cũng không đồng ý.
Cuối cùng lại bị Tĩnh Hương dùng mệnh ép, nếu như hắn không chịu giải độc, như
vậy nàng ấy sinh xong hài tử liền tự sát, Độc Cô Diễm vạn bất đắc dĩ, không thể
làm gì khác hơn là cứng đầu đáp ứng.
Tất cả đều tiến hành theo phương pháp của Tĩnh Hương, độc của Độc Cô Diễm cũng
giải, nhưng ở ngày thứ ba, Tĩnh Hương lâm bồn rồi, sanh xong Độc Cô Hoa, liền
hương tiêu ngọc vẫn.
Độc Cô Diễm đau đớn muốn chết, sau đó hắn mới hiểu, giá cao chân chính giải độc
không phải là ngủ mê man ba năm, mà là lấy mạng đền mạng.
Độc Cô Diễm từ đó về sau, sa sút nửa năm, nửa năm này hắn cũng không dám nhìn
Độc Cô Hoa một cái, bởi vì chỉ cần nhìn thấy, liền khiến cho hắn nhớ lại thống
khổ khi thê tử Tĩnh Hương sinh con, tiếng kêu đau thê lương, giống như đang
ngưng tụ ở bên tai.
Đây cũng là nguyên nhân ba năm nay hắn lạnh lùng với Độc Cô Hoa, không phải bởi
vì hắn trách Độc Cô Hoa ra đời, mà là trong lòng hắn có một tâm kết mở không
ra, cho nên lựa chọn trốn tránh.
Độc Cô Diễm nói xong lời cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài, thật lâu vang
vọng ở trong lòng, đoạn trí nhớ kia, là nỗi đau cả đời của hắn.