Ngẩng đầu, Hướng Tiểu Vãn
nhìn Bạch Bàn Bàn áy náy nói: “Sư huynh, thật ra thì, thật ra thì muội không
gọi...”
Bạch Bàn Bàn đưa tay cắt đứt lời của nàng, rất là phức tạp nhìn Hướng Tiểu Vãn
một cái “Tiểu sư muội, muội không cần nhiều lời, sư huynh đều hiểu. Sư huynh cả
đời trừ học võ hứng thú lớn nhất chính là xem bói, tiểu sư muội quái tượng bất
phàm, sư huynh biết muội nhất định có thể trọng chấn uy danh Suất Suất môn của
chúng ta. Tiểu sư muội, sư huynh có chuyện đi trước, sau này còn gặp lại”.
Thân thể mập mạp của Bạch Bàn Bàn nhảy một cái, dần dần biến mất trong đêm tối.
Hướng Tiểu Vãn ôm sát một quyển tuyệt thế bí kíp kia, trong lòng cảm động không
nói ra lời. Nhìn phương hướng Bạch Bàn Bàn rời đi, nặng nề gật đầu “Sư huynh,
muội nhất định sẽ hảo hảo cố gắng.”
Bạch Bàn Bàn thật ra thì cũng không phải là không biết thân phận Hướng Tiểu
Vãn, ngược lại, ông đối với Hướng Tiểu Vãn tất cả so với bất luận kẻ nào biết
rất rõ. Thậm chí Hướng Tiểu Vãn là chuyển kiếp tới, ông cũng mơ hồ ở quẻ bói
biết được một chút. Bạch Linh Nhi lẻn vào Thanh Thủy cư bị thương, chính là
Bạch Bàn Bàn gây nên, ngay từ lúc ông nghe được tin đồn ‘Nhất Chiêu Định Thử’
tái hiện giang hồ thì liền bói một quẻ, quái tượng hiện ra hết thảy, mới có thể
khiến ông thừa nhận Hướng Tiểu Vãn là sư muội, hơn nữa đem bí kíp trọng yếu
nhất của sư môn giao cho nàng.
Trong bóng tối, Bạch Bàn Bàn thở dài một tiếng, bóng dáng hóa thành ánh đỏ dài
rời đi.
Phủ tướng quân, vào khoảnh khắc Hướng Tiểu Vãn mất tích, loạn thành một đoàn.
Độc Cô Diễm đen gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Mộc quỳ trên mặt đất.
“Huyền Mộc, bản tướng sẽ cho ngươi một cơ hội, nói, phu nhân rốt cuộc ở nơi
nào?”
Huyền Mộc cúi đầu, không lên tiếng.
Hắn thật không biết, kể từ sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình ở bên hồ, mà
bên hồ có nhàn nhạt vết máu, hắn cố gắng hồi tưởng, nhưng chính là không nhớ
ra. Nhìn Huyền Mộc một mực yên lặng không lên tiếng, đáy mắt ánh sáng lạnh chợt
lóe, quát lên: “Người đâu, chuẩn bị quân pháp.”
“Dạ.”
Hai gã thị vệ tiến lên, áp tay Huyền Mộc, đem hắn nằm ngang ở trên tấm gỗ, bên
cạnh đốt hai bồn đại hỏa, phía trên chính là để thanh bàn ủi, chỉ đợi ra lệnh
một tiếng, thanh bàn ủi cực nóng kia sẽ áp ở trên người Huyền Mộc, lưu lại một
dấu ấn. Loại dấu ấn này tại trong quân Độc Cô Diễm, biểu thị phản bội, phàm là
người có dấu ấn này, kết quả đều cực kỳ thảm thiết.
Độc Cô Diễm lạnh lùng liếc Huyền Mộc một cái, trầm giọng hỏi: “Huyền Mộc, bản
tướng sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, phu nhân ở nơi nào?”
Huyền Mộc không nhúc nhích nằm ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Diễm lạnh như
băng, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Huyền Mộc thấy được Độc Cô Diễm do
dự, cùng với đau lòng.
Hắn rũ mắt xuống, trong lòng hiểu, tướng quân đối với mình, rất thất vọng, đồng
thời, tướng quân cũng không hi vọng đối với mình hạ thủ.
Huyền Mộc cắn răng một cái, đạm thanh nói : “Tướng quân, Huyền Mộc làm tướng
quân thất vọng, xin tướng quân ban thưởng cho Huyền Mộc chết.” Linh Nhi chết,
hắn còn sống cũng không có ý nghĩa gì, không bằng cứ như vậy thống khoái mà
chết đi.
Cảm nhận được Huyền Mộc cố ý muốn chết, con ngươi Độc Cô Diễm lạnh mấy phần.
“Huyền Mộc, ngươi là người xuất sắc nhất Thiên Địa Thập Tam Huyền, bản tướng
đối với ngươi coi trọng không hết, không ngờ ngươi làm bản tướng thất vọng như
thế. Người đâu, hành hình.” Độc Cô Diễm thanh vang nói xong, sau đó quay mặt
đi, giống như không đành lòng nhìn thấy một màn này.
“Dạ, tướng quân.” Bốn vị thị vệ tiến lên, cầm lên thanh bàn ủi trên bồn lửa
kia, hướng về phía sau lưng Huyền Mộc, chuẩn bị áp xuống.
Ngay chớp mắt đó——
“Dừng tay, mau dừng tay.” Hướng Tiểu Vãn nhìn một màn này, da đầu tê dại, trời
ạ, cái này mà áp xuống, không đau đến tê tâm liệt phế mới là lạ.
Huyền Mộc này tuy nói đối với nàng có hành động thật quá đáng, nhưng hắn cũng
coi như một người si tình, đối mặt mình, cũng coi như là vì Bạch Linh Nhi báo
thù đi. Nhưng không thể cứ oan oan tương báo như vậy, chỉ cần Huyền Mộc này
không hề lại tới tìm nàng phiền toái, nàng coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Mọi người, đều nhìn theo tiếng người vừa nói.
Chỉ thấy Hướng Tiểu Vãn áo quần xốc xếch, tóc xõa đứng nơi đó, hai tay đặt ở
trên làn váy, sưng đỏ không dứt, phía trên bọc một tầng đen kịt gì đó, xa xa
nhìn qua, giống như là tay gấu, mà váy tuyết trắng của nàng, phá thành mảnh
nhỏ, mơ hồ còn mang theo vết máu.
Thấy một màn như vậy, Độc Cô Diễm vừa đau lòng vừa vui sướng. Đau lòng bởi vì
thấy dáng vẻ Hướng Tiểu Vãn như thế, vui mừng vì Hướng Tiểu Vãn cuối cùng an
toàn trở lại.
Hắn chạy vội qua, gắt gao đem Hướng Tiểu Vãn ôm vào trong ngực “Vãn nhi, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt rơi vào trên hai tay Hướng Tiểu Vãn, âm trầm
lạnh như băng.
Hắn thề, nhất định phải bắt người đả thương Vãn nhi, trăm lần bồi thường lại.
Hướng Tiểu Vãn hướng về phía Độc Cô Diễm cười hắc hắc “Không sao, không sao, ta
đây không phải an toàn trở lại sao, đúng rồi, Độc Cô Diễm, chàng ở đây đang
muốn làm gì vậy, nướng thịt sao?”
Trong lòng Độc Cô Diễm biết Hướng Tiểu Vãn là cố làm nhẹ nhõm mà thôi, hắn hiểu
được nàng sợ nhất là đau. Nhìn đôi tay này nhất định là bị trọng lực đè vào,
dẫn đến xương thịt bàn tay bị nghiền thành như vậy. Mười ngón tay nối liền,
loại đau khổ này hắn thật sâu có thể hiểu rõ. Vãn nhi dĩ nhiên một đường chịu
được đau như vậy, còn đối với hắn bày ra cười vui, cười như vậy, thấy thế trong
lòng hắn tràn đầy đau nhói.
Hai tay nắm lại gắt gao, Độc Cô Diễm đè xuống nội tâm căm giận ngút trời, dùng
thanh âm ôn nhu hướng về phía Hướng Tiểu Vãn nói: “Vãn nhi, nàng nói cho ta
biết, có phải Huyền Mộc hay không?”
Hướng Tiểu Vãn nghe lời của Độc Cô Diễm, thân thể bất giác khẽ run, bất quá rất
nhanh liền bị nàng ép xuống, đổi lại một bộ cười ngu ngơ ngày thường. “Hắc hắc
hắc hắc, cái gì phải hay không phải Huyền Mộc, Độc Cô Diễm, chàng nói gì khiến
ta không giải thích được.”
Độc Cô Diễm há có thể không hiểu Hướng Tiểu Vãn, lúc này thấy nàng ngẩn người
cười, cũng biết nàng đang che giấu cái gì.
Hắn ôm Hướng Tiểu Vãn, hướng Huyền Mộc kia đến gần.
Ánh mắt cực lạnh quét về phía Huyền Mộc, trầm giọng nói: “Huyền Mộc, bản tướng
hỏi ngươi, tay phu nhân có phải bị ngươi gây ra hay không?”
Lời vừa nói ra, toàn trường tất cả mọi người âm thầm kinh hãi.
Huyền Mộc này cũng quá lớn mật, lại dám đả thương tướng quân phu nhân tương
lai, hắn không muốn sống sao.
Chỉ có Huyền Thanh lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt như có như không ở trên
người Huyền Mộc và Hướng Tiểu Vãn bay tới bay lui. Chân tướng cả chuyện, hắn mơ
hồ đoán được mấy phần.
Huyền Mộc à Huyền Mộc, ngươi nói xem ngươi thế nào lại nghĩ không ra, Bạch Linh
Nhi chết cũng không liên quan đến phu nhân, trong lòng tức giận, cũng không thể
tìm phu nhân. Giờ thì hay rồi, chuyện nháo lớn như vậy, tướng quân nổi giận,
phu nhân đã trở lại, ngươi đó, ngươi đó, chờ bị lột da đi.
Huyền Thanh đau lòng nhìn Huyền Mộc một cái, không đành lòng quay mặt đi, không
muốn phải nhìn một màn làm hắn đau lòng.
Huyền Mộc vào khoảnh khắc Hướng Tiểu Vãn xuất hiện đầu đột nhiên thoáng qua rất
nhiều hình ảnh, những hình ảnh kia làm hắn nhớ lại những điều vừa rồi mà hắn
làm.
Hắn hận hận nghiến răng, đối với cách mình làm mặc dù có chút vô liêm sỉ, nhưng
hắn cũng không hối hận, đều là do nữ nhân này, nếu không phải là nàng ta, Linh
Nhi sẽ không chết.
Hắn cho là, giết nàng báo thù cho Linh Nhi không có gì là sai.
Huyền Mộc kiên định ngẩng đầu, ánh mắt cùng Độc Cô Diễm nhìn thẳng vào nhau.
Đại trượng phu dám làm dám chịu, hắn nếu đã làm, tuyệt sẽ không sợ gánh chịu
hậu quả.
Huyền Mộc ánh mắt nhất định, mạc thanh nói: “Tướng quân, hết thảy đều...”
“Hết thảy đều là do người áo đen thần bí chết tiệt gây nên.” Đang lúc Huyền Mộc
muốn nói ra chân tướng, Hướng Tiểu Vãn nhanh miệng đoạt trước nói ra.