Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1007

Thấy thế, thành viên tử tộc ở hai hướng nam bắc, ánh mắt đều chớp động nhao nhao bay vút vào.  

Hai nhóm người đồng thời hướng vào cánh cổng ánh sáng, nhanh chóng bay vào khu vực trung ương sơn mach.  

"Quả nhiên là có điều cổ quái!"  

Ánh mắt Lâm Lăng trầm xuống, thân hình lập tức hạ xuống ẩn núp trong một gốc cây đại thụ rậm rạp gần đó, thu lại khí tức trên người âm thầm nhìn trộm.  

Lúc này, hắn cũng chú ý tới võ giả tử tộc.  

Bởi vậy có thể nhận ra được, động tĩnh vừa rồi là do bọn họ làm ra.  

"Nơi này, chẳng lẽ có giấu bảo bối gì?"  

Trong lòng Lâm Lăng chuyển ý, đuôi lông mày không khỏi khẽ nhíu.  

Đối với bảo vật, từ trước đến nay hắn rất có hứng thú.  

"Thu hồi sủng vật."  

Lập tức, Lâm Lăng đem Tiểu Bạch đã săn bắt ma thú đến chán, tất cả đều thu vào không gian hệ thống.  

Tiếp theo, hắn triệu hồi Kinh Kha ra, mở ra trạng thái tàng hình nhanh chóng bay về phía cánh cổng ánh sáng kia.  

Tới gần, mượn thị giác của kinh kha dùng chung chỉ thấy hơn mười võ giả Tử tộc cũng đã tới nơi này.  

Võ giả Tử tộc cầm đầu, lấy ra mấy tấm da trâu vụn vặt ghép lại với nhau, rõ ràng tạo thành một tấm bản đồ kho báu.  

Nhưng trên đó lại thiếu đi một tấm.  

Nhìn chất liệu kia cùng với kích thước bị thiếu kia và mảnh bản đồ kho báu, Lâm Lăng thu được lần trước ở chỗ Tộc Bọ Cạp Tạp Mạn lại hoàn toàn trùng khớp!  

Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng khẽ động, lúc này mới lấy mảnh bản đồ kho báu kia ra nghiêm túc quan sát.  

Các tuyến đường chủ yếu của bản đồ không phải của Đại Lục Thương Khung.  

Nhưng dấu vết còn lưu lại ở bên ngoài, ngược lại cùng với Viêm Lôi sơn mạch có chút giống.  

"Chẳng lẽ mảnh bản đồ kho báu này của ta chính là tấm bản đồ trung tâm bên trong cánh cổng ánh sáng kia?"  

Trong lòng Lâm Lăng suy đoán, không khỏi vui mừng.  

Hắn nhìn vào điểm trung tâm và được đánh dấu bằng một vòng tròn màu đỏ.  

Vị trí này, hẳn là chỗ kho báu thật sự!

"Mặc dù thiếu đi bản đồ của tuyến đường mấu chốt nhất, nhưng chỉ cần mở cửa vào, bảo vật bên trong cung điện dưới lòng đất, chắc chắn là vật trong túi của chúng ta." Dẫn đầu là võ giả Tử Tộc, nhe răng cười một tiếng.  

Sau đó bàn tay hắn vung lên, một khối ngọc giản phù văn bay xẹt lên lơ lửng giữa không trung. Sau khi được dẫn động đã bao phủ hết phần khu vực này bằng một trận pháp ánh sáng ngăn cách trong suốt.  

Mà ở bên ngoài trận pháp ánh sáng còn chừa lại mấy gã võ giả Tử Tộc để canh giữ, phòng ngừa bị yêu thú hoạt động xung quanh phá hủy trận pháp,làm bại nơi này.  

Về phần đông đảo thành viên Tử Tộc khác thì nhao nhao khởi hành, trực tiếp xẹt vào cánh cửa năng lượng thông thẳng tới thế giới dưới lòng đất.  

"Ta cũng không thể để tuột lại phía sau được." Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng khẽ rùng mình, lúc này thân hình giống như một con khỉ linh hoạt, nhanh chóng xuyên qua khu rừng.  

Nhưng mà, lúc này khu vực xung quanh đó đã bị tinh thần lực dao động của mấy võ giả Tử Tộc bao trùm. Bất kể là gió thổi cỏ lay cũng bị bọn họ phát hiện ra.  

“Có động tĩnh!” Khi Lâm Lăng vừa lướt vào trong phạm vi bao trùm tinh thần lực của bọn họ đã bị phát hiện trong chớp mắt.  

Vù——! 
Bình Luận (0)
Comment