Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 111

Bên ngoài suối Hàn Linh có vô số bóng người, trông có vẻ cực kỳ náo nhiệt.

Tất cả mọi người đang ngẩng đầu chờ đợi, muốn chứng kiến Lâm Lăng có đổi mới kỷ lục mười canh giờ của Bạch Vũ Triết hay không.

Mà lúc này, trong khu vực suối Hàn Linh, Lâm Lăng ngâm mình trong suối lạnh, thao túng lỗ đen cắn nuốt mà không ngừng hấp thu năng lượng.

Nếu người bên ngoài nhìn thấy khí thế này thì nhất định sẽ rất chấn động.

Dù sao trong lúc ngâm mình và rèn luyện còn phải chịu đựng đau đớn mà hàn khí mang đến, quá trình đó cực kỳ dày vò, đau nhức.

Nếu như hút vào cơ thể thì mức độ sẽ càng khủng bố.

Nhưng Lâm Lăng dựa vào công pháp Thôn Phệ Tinh Không nên không chịu bất cứ ảnh hưởng nào trong toàn bộ quá trình.

Đây chính là điểm bá đạo của võ học cắn nuốt hệ Hắc Ám.

Nó có thể cắn nuốt vạn vật trong thiên địa!

Đương nhiên, tuy có võ học cắn nuốt phụ trợ, nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Lăng có thể hấp thu năng lượng không có chừng mực.

Bởi vì lỗ đen cắn nuốt chỉ giúp chuyển đổi năng lượng, mà số lượng năng lượng thu hoạch được phải dựa vào sức chịu đựng của hắn, nếu hấp thu quá nhiều thì thân thể không cách nào chứa được hết.

Ngược lại cuối cùng sẽ bị năng lượng phản tác dụng, vô cùng hung hiểm.

Nói một cách đơn giản thì lỗ đen cắn nuốt giống như một cái máy bơm, thân thể Lâm Lăng lại là một lu nước.

Năng lượng trong suối Hàn Linh nhiều đến khủng bố, nhưng cái ‘Lu’ Lâm Lăng này sẽ có lúc bị chứa đầy.

Một khi đã đầy mà tiếp tục cưỡng ép chứa thêm, cuối cùng lu sẽ vỡ nát, coi như mất hết.

Đã hiểu được chuyện này nên tốc độ Lâm Lăng hấp thu cũng không tham lam và điên cuồng giống như lúc nãy.

Ngược lại hắn còn giảm tốc độ để tiêu hóa năng lượng dần dần, đồng thời điều động năng lượng dư thừa để rèn luyện thân thể, một ná bắn hai chim.

Dưới sự hấp thu cân bằng có tiết tấu này, khí tức của Lâm Lăng dần dần gia tăng.

Hơn nữa, lúc này mặc dù hắn đã bỏ đi trạng thái Long Hóa, nhưng vẫn có thể chống lại được sức mạnh lạnh giá xung quanh.

Chỉ thấy gân xanh trên da hắn chậm rãi mấp máy, mỗi lần rung động đều như ẩn chứa một sức mạnh lên tới cực đoan!

Thời gian trôi đi từng phút từng giây.

Lại qua năm canh giờ.

Cộng thêm năm canh giờ lúc trước thì hiện giờ Lâm Lăng đã kiên quyết trong suối Hàn Linh tận mười canh giờ!

“Mười canh giờ!”

“Khoảng thời gian này đã bằng với Bạch Vũ Triết!”

“Đúng vậy, hơn nữa đến bây giờ còn chưa có dấu hiệu đi ra, chẳng lẽ lại đột phá kỷ lục?!”

Đám người bên ngoài lập tức phát ra từng tiếng trầm trồ ngạc nhiên.

Bọn họ rất kinh ngạc vì Lâm Lăng có thể chịu được trong suối Hàn Linh đến hiện tại, cũng có không ít ánh mắt phóng về hướng Bạch Vũ Triết.

Chỉ thấy người này vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt hơi trầm xuống, mơ hồ hiện ra ý chí chiến đấu nóng bỏng.

“Sức chịu đựng không tồi, có thể sánh ngang với ta, nhưng không biết năng lực thực chiến như thế nào?”

Khóe miệng Bạch Vũ Triết nhếch lên, bởi vì Viêm Tâm Nguyệt đứng bên cạnh nên hắn ta cố ý nói như thế để tâng bốc mình lên.

Nhưng lời này của hắn ta làm ba người Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cảm thấy rất chói tai.

“Nếu ngươi muốn so thì đấu với lão đại của chúng ta một lần là biết chứ gì.” Cổ Vân Nhạc không chút kiêng nể mà nói thẳng.

Hắn đang ngậm một cọng cỏ nhỏ, có cảm giác phóng đãng không bị trói buộc.

“Lão đại của ngươi?” Nghe vậy, Bạch Vũ Triết nhướng đôi mày kiếm lên, nghi ngờ nhìn về phía Cổ Vân Nhạc.

“Lão đại của chúng ta chính là Lâm Lăng.” Tần Vũ cũng đứng dậy, trực tiếp để lộ quan hệ với Lâm Lăng.

“Nhưng muốn so đấu với lão đại thì còn phải bước qua ải của ba người chúng ta trước.” Lôi Mông đứng bên cạnh chất phác mà cười.

Nhưng trong lời nói lại tràn ngập ý khiêu khích không hề che giấu, hình như cũng khá chướng mắt Bạch Vũ Triết.

Bọn họ đều biết, hôm nay Bạch Vũ Triết đến quan sát Lâm Lăng, chỉ có một mục đích duy nhất là muốn tỷ thí một trận với Lâm Lăng.

Nhưng bọn Tần Vũ làm huynh đệ kết bái thì sao có thể ngồi yên không quan tâm đến, cả ba đều mang tâm lý muốn xử lý phiền phức thay cho lão đại.

Vẻ mặt kia như đang nói, muốn đấu với lão đại của chúng ta, ngươi còn chưa xứng!

“Đấu với các ngươi?”

Nghe vậy, khóe miệng Bạch Vũ Triết nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm, trong ánh mắt nhìn về phía ba người Tần Vũ rõ ràng mang theo ý khinh thường.

Hai năm trước, hắn ta chỉ dựa vào tu vi chiến sĩ cấp 5 mà đã vượt cấp đánh bại quán quân chiến sĩ cấp 6 của cuộc thi lên cấp.

Hiện giờ, tu vi của hắn tăng lên, đã đạt tới mức độ chiến sĩ cấp 6.

Hắn có tự tin tuyệt đối, trong các võ giả cùng cảnh giới thì không ai đấu lại mình cả.

Mà trong ba tân sinh trước mắt là Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc, một người là pháp sư cấp 5, hai người còn lại là chiến sĩ cấp 5.

Trong các tân sinh năm nhất, họ cũng được xem là nổi bật trong những người xuất sắc nhất.

Nhưng theo Bạch Vũ Triết thấy thì còn chưa đủ xem.

Cho nên lúc này, nghe những câu nói khiêu khích của bọn Tần Vũ, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, trong mắt cũng hiện ra một chút trào phúng.

“Có phải ba tên kia bị ngốc không? Dám khiêu khích sư huynh Bạch Vũ Triết.”

“Chậc chậc, tự tin quá đáng chính là không biết lượng sức.”

“Đúng vậy, cho dù ba người bọn họ liên thủ thì cũng bị sư huynh Bạch Vũ Triết đánh tơi bời mà thôi.”

Nhìn thấy tình hình bên này, trong đám người lập tức phát ra một loạt tiếng cười nhạo bàn tán.

Ai cũng biết, Bạch Vũ Triết chính là thiên tài hàng đầu được học viện Thiên Diễn công nhận.

Mà ba người Cổ Vân Nhạc, Lôi Mông, Tần Vũ chỉ là tân sinh tay mơ có thiên phú tu luyện ưu tú mà thôi.

Với tư chất này mà cũng xứng tỷ thí với Bạch Vũ Triết sao?

Thật là cười đến rụng răng!

“Thú vị, cũng đã lâu ta không thả lỏng gân cốt, nếu các ngươi có hứng thú thì ta sẽ dành chút thời gian ra tiếp vậy.”

Nghe đông đảo viện sinh xung quanh thổi phồng, sự cao ngạo trong lòng Bạch Vũ Triết càng bành trướng lên.

Tiếng nói vừa dứt, trong mắt hắn ta bỗng bốc cháy lên ý chí chiến đấu, đưa ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía ba người Tần Vũ.

“Rất hợp ý ta.” Cổ Vân Nhạc cười hì hì, nhìn về phía Lôi Mông và Tần Vũ bên cạnh, nói: “Lớn nhỏ có thứ tự, không bằng ta đến trước đi.”

“Lão tứ, nếu ngươi biết cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự thì chắc chắn phải là nhị ca ta ra ngựa trước.” Khóe miệng Tần Vũ lại nhếch lên, muốn cướp vị trí này.

“Bằng không, chúng ta chơi kéo búa bao đi?” Lôi Mông nhếch miệng cười nói, cũng không từ bỏ.

Cái này...

Thấy tình cảnh này, đám người ở đây đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Bọn họ vốn cho rằng, ba người Lôi Mông nghe Bạch Vũ Triết nói muốn tỷ thí thì sẽ lộ ra ý hoảng loạn, co rúm lại, không ngờ biểu hiện của ba tên này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Họ còn tranh đoạt muốn tỷ thí với Bạch Vũ Triết, căn bản không coi đối phương ra gì.

Quả thực là quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo!

“Tới, bắt đầu.”

“Các ngươi đừng chơi gian lận đấy, ba ván thắng hai!”

Càng khoa trương chính là, ba người này thật sự bắt đầu không nhường nhau mà xòe tay ra tranh đoạt vị trí tranh tài.

Thấy thế, sắc mặt Bạch Vũ Triết lập tức âm trầm tới cực điểm.

Hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích nghiêm trọng!

Bên cạnh, Viêm Tâm Nguyệt nhìn thấy bọn Tần Vũ làm như vậy thì gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi lộ ra chút cổ quái.

Nhưng từ nhỏ nàng lớn lên trong hoàng cung, biết rõ tốt nhất nữ nhân đừng nhúng tay vào chuyện của nam nhân.

Cho nên cả quá trình Viêm Tâm Nguyệt đều không tham gia, chỉ im lặng đứng một bên.

Huống chi, nàng biết rõ thực lực của biểu ca Tần Vũ, đừng nhìn ngày thường tên này cà lơ phất phơ, thật ra cất giấu thứ sức mạnh làm người ta không tưởng tượng nổi.

Còn hai người Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc thì nàng không biết gì nhiều, nhưng tranh đoạt như vậy thì chỉ sợ cũng có át chủ bài nhất định.

Ít nhất trong mắt bọn họ, có lẽ Bạch Vũ Triết thật sự chả là gì cả.

Bốn huynh đệ này đều là quái thai.

Trong lòng Viêm Tâm Nguyệt đột nhiên hiện ra suy nghĩ này, nàng cảm thấy thật kinh dị.

“Làm người tốt nhất phải biết tự lượng sức mình.

Đừng tranh giành, các ngươi cùng xông lên đi.” Bạch Vũ Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người Tần Vũ, cao ngạo mà nói: “Cũng có thể giải quyết ngay trong một lần.”

Oanh ——!

Khi nói chuyện, trên người hắn ta đột nhiên phát ra một luồng dao động linh khí hùng hồn cực đoan, khiến cho sóng khí quanh người phát ra tiếng khí xoáy vèo vèo.

Khí thế sắc bén này tạo nên hiệu quả kinh sợ rất mạnh.

“Mau nhìn kìa, sư huynh Bạch Vũ Triết muốn đánh nghiêm túc kìa!”

“Chậc chậc, bọn họ chết chắc rồi!”

“Dám chọc giận Bạch sư huynh, bọn họ thật là tự làm tự chịu.”

Nhìn thấy Bạch Vũ Triết phóng ra khí tức hùng mạnh, đám người ở đây lập tức bàn tán nhốn nháo lên.

“Hắn muốn đấu với cả ba chúng ta? Các ngươi thấy thế nào?” Cổ Vân Nhạc vừa nghe vậy thì rất vui vẻ.

“Nếu hắn khăng khăng muốn như thế, chúng ta cũng đỡ làm mất hòa khí của nhau.” Tần Vũ vừa chơi thua một ván lập tức đồng ý.

Mà Lôi Mông thắng được đành phải bất đắc dĩ gật đầu, xem như chấp nhận đi.

Sau đó, ba người cùng đứng song song.

Khi nghiêm túc lên thì ánh mắt bọn họ lập tức sinh ra sự thay đổi rất kỳ lạ, khí tức trở nên rất vững vàng chín chắn.

“Hy vọng chờ lát nữa, mồm mép của các ngươi còn có thể biết ăn nói giống như hiện tại!” Bạch Vũ Triết hừ lạnh một tiếng.

Phanh!

Hắn ta lập tức bước chân một bước, thân thể mạnh mẽ giống như mãnh hổ rời núi, lập tức lao thẳng về hướng bọn Tần Vũ.

Cùng lúc đó, dao động linh khí hùng hồn bỗng bùng nổ ra từ đôi bàn tay hắn ta.

Mà ngay vào lúc Bạch Vũ Triết ra tay, ba người Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc, Tần Vũ gần như phát động thế công cùng một lúc.

“Phanh phanh phanh!!!”

Trong nhất thời, tiếng đánh nhau dữ dội vang lên hết đợt này đến đợt khác ở khu vực bên ngoài suối Hàn Linh.

Mà lúc này, Lâm Lăng vẫn đắm chìm trong suối Hàn Linh, không chút dao động.

May mà nơi này có quầng sáng bao phủ nên tiếng đánh nhau bên ngoài cũng không truyền vào được.

Nếu không thì dưới sự quấy nhiễu đó, có lẽ Lâm Lăng cũng khó có thể an tâm tu luyện như thế.

“Oanh!”

Sau khi lỗ đen cắn nuốt hấp thu càng ngày càng nhiều năng lượng rồi rót vào cơ thể, vào thời khắc nào đó, thân thể Lâm Lăng đột nhiên chấn động.

Lớp lá chắn mỏng bên ngoài sợi linh mạch thứ năm chung quanh Đan Điền Huyệt Hải lập tức bị phá tan chỉ trong nháy mắt.

Chỉ thoáng chốc, từng luồng linh lực tinh khiết tràn ồ ạt vào, cứ như sáng lập ra một mảnh trời đất mới.

Khí tức của Lâm Lăng cũng điên cuồng tăng vọt chỉ trong nháy mắt!

“Đột phá!” Hai mắt Lâm Lăng lập loè ánh sao, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng.

Tuy có thiên phú tu luyện chung cực phụ trợ nên tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn võ giả bình thường không ít.

Nhưng nếu muốn đánh sâu vào linh mạch thứ năm thì ít nhất phải chờ mấy tháng, thậm chí là nửa năm.

Nhưng hiện giờ, mượn dùng năng lượng trong suối Hàn Linh, thêm vào công pháp võ học Thôn Phệ Tinh Không, chỉ cần mười canh giờ thì Lâm Lăng đã thế như chẻ tre mà trực tiếp thăng cấp lên chiến sĩ cấp 5!

Đây là hiệu quả do tài nguyên mang đến.

Rất nhiều võ giả bần cùng, mặc dù thiên phú võ đạo tạm được, nhưng không có các loại tài nguyên phụ trợ thì cuối cùng cũng không thể đạt được thành tựu bao lớn ở võ tu.

“Cấp 5 vẫn còn quá yếu.” Lâm Lăng siết lấy nắm tay, cảm nhận được sức mạnh càng ngày càng lớn trong cơ thể, nhưng trong lòng lại không có dao động gì lớn.

Tuy cảm giác thực lực tăng mạnh rất tuyệt diệu, nhưng Lâm Lăng biết rõ, tu vi hiện tại của hắn vẫn còn chưa đủ.

Bởi vì nếu không có hệ thống sủng vật hỗ trợ, dưới tình huống đơn đả độc đấu với tổ trưởng Minh Các ‘Ám Ưng’ – Kẻ lúc trước ép hắn uống thuốc độc - hay người đàn ông ẻo lả mặc đồ đen ở rừng trúc thì Lâm Lăng không phải đối thủ của ai trong số bọn họ.

Hơn nữa Lâm Lăng ý thức được, hiện giờ hình như hắn đã bất tri bất giác vướng vào trận tranh đấu hoàng quyền của vương triều Đại Viêm.

Nếu không muốn trở thành vật hi sinh thì chỉ có thể mau chóng tăng cường thực lực của bản thân.

Nếu một ngày nào đó hệ thống đột nhiên biến mất, thế cục hắn phải đối mặt sẽ hung hiểm nhiều tốt lành ít!

Ý thức tự mình bảo hộ này không ngừng thúc đẩy ý thức cấp tiến muốn mạnh lên của Lâm Lăng.

Rầm ~!

Sau đó, Lâm Lăng lao ra khỏi nước, thân thể giống như chim yến, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, trực tiếp lao lên trên bờ.

Sau khi nhanh chóng mặc xong bảo giáp trọng lực và quần áo, Lâm Lăng xoay người đi ra khỏi quầng sáng.

Tứ Bảo vỗ cánh, bay lên vai Lâm Lăng rồi đứng yên.

Trong nháy mắt bước ra khỏi quầng sáng, Lâm Lăng lập tức bị dòng người ồn ào trước mắt và những tiếng kêu sợ hãi làm chấn động.

“Nhiều người như vậy?!”

Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, không khỏi cảm thấy khó tin nổi.

“A ——!”

Mà trong lúc Lâm Lăng cảm thấy ngạc nhiên thì một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người màu trắng chật vật bay thẳng về phía mình.

Rầm!

Bóng trắng đánh vào quầng sáng, lập tức truyền ra tiếng vang nặng nề.

Mượn dùng thị giác của Tứ Bảo, Lâm Lăng nhìn kỹ lại, phát hiện bóng trắng này rõ ràng là một thanh niên mặc áo trắng.

Nhưng lúc này, dáng vẻ của hắn ta trông có vẻ rất thê thảm, khuôn mặt vốn tuấn tú bị đánh đến sưng vù bầm tím nhiều chỗ, răng cửa cũng bị gãy mất mấy cái.

Máu tươi nước miếng hòa lẫn ở khóe miệng, nhiễm đỏ cả bộ đồ trắng trên người hắn ta.

“Đây là ai? Sao lại bị đánh thê thảm như vậy?”

Thấy thế, trên mặt Lâm Lăng không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc.

Hắn không quen biết người này.

Nhưng mọi người ở đây đều nhận ra, người đó chính là Bạch Vũ Triết!

“Bạch sư huynh thua!”

“Chuyện này...!Sao có thể, ba người bọn họ đánh thắng được Bạch sư huynh!!”

Khi nhìn thấy Bạch Vũ Triết bại trận, mọi người lập tức kinh ngạc không thôi.

Tiến triển của cuộc chiến này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

“Mau nhìn kìa, Lâm Lăng ra rồi.”

Lúc này, mọi người cũng phát hiện Lâm Lăng đã đi ra từ quầng sáng.

Trong nhất thời, tiêu điểm chú ý của mọi người đều tụ lại lên người hắn.

“Ngươi...!Chính là Lâm Lăng?” Bạch Vũ Triết ngã xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn Lâm Lăng, gian nan nói chuyện vì miệng lọt gió.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Lâm Lăng gật đầu, không hiểu tại sao người đàn ông áo trắng trước mắt lại hỏi vậy.

Nếu đối phương cần hỗ trợ, thậm chí Lâm Lăng đã nghĩ sẵn ra câu từ chối.

“Sau này ta sẽ không tìm ngươi đánh nhau nữa...”

Nói xong, rốt cuộc Bạch Vũ Triết cũng không kiên trì nổi mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment