Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1147

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đúng vậy, thực lực của hắn rất mạnh, phỏng chừng một đao của hắn ta cũng không chịu nổi."  

Sau đó, họ nhìn về phía một đài chiến đấu khác.   

Chỉ thấy trường đao màu máu trong tay Lạc Hằng trực tiếp chém nát áo giáp cấp Linh Bảo của võ giả Hổ tộc, dùng một cước đá đối thủ bay khỏi chiến đài.  

Sức chiến đấu vừa hung hăn vừa điên cuồng như vậy làm mí mắt đông đảo tông môn khác giật giật liên hồi. (mí mắt giật là điềm xui tới á)  

Sau đó phần lớn ánh mắt của mọi người ở đây đều dời về phía Lâm Lăng lần nữa.  

Lúc này, bởi vì có thêm một võ giả Tử tộc khác nhận thua, chiến tích của Lâm Lăng nhanh chóng dẫn trước một bước.  

Trên chiến đài cấp thấp thứ tư, đối thủ của hắn chính là một võ giả tộc Man Thạch. Làn da của hắn ta mang một màu xám trắng, cơ thể mạnh mẽ, từng thớ cơ bắp giống như đá tảng.  

Thoạt nhìn đem đến cho người ta một cảm giác cứng cỏi vô cùng.  

"Nhóc con, mấy trận vừa rồi của ngươi, ta đã quan sát toàn bộ."  

Ánh mắt của võ giả tộc Man Thạch bình thản nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trầm thấp nói: “Tộc Man Thạch chúng ta, trước giờ không sợ lửa đốt.”  

"Cho nên, dù Hỏa Tinh của ngươi có mạnh đến đâu, cũng vô dụng với ta."  

("Đây là tamlinh247.com.vn, vui lòng đọc ở app tamlinh247 để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất nhé.")  

Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên: "Vạn vật tương sinh tương khắc, luôn có một vật khắc một vật.”  

Trong lúc nói chuyện, trường thương trong tay hắn giơ lên, chỉ thẳng vào đối phương.  

Ngọn lửa bốc lên trên đầu thương, để lộ ra một loại ý khiêu khích rõ ràng.  

“Ngông cuồng!” Tộc Man Thạch hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt thô lỗ dâng lên một nét tức giận dữ tợn.  

Sau đó tay to của hắn ta nắm chặt, một thanh kiếm răng cưa to bự bất chợt hiện ra, không chút chần chừ mà chạy nhanh về phía Lâm Lăng.  

“Diệu Không Liệt Thạch Trảm!”   

Một kiếm bổ ra, trên kiếm của tên Man Thạch kia kích phát ra một mảng sáng rực rỡ. Kiếm ảnh khổng lồ tựa như một vầng mặt trời, chiếu sáng cả bầu trời, cực kỳ chói mắt.  

Hai tròng mắt Lâm Lăng híp lại, tuy rằng thị giác bị ảnh hưởng, nhưng dưới sự bao trùm của linh thức, rất nhanh đã cảm ứng được quỹ đạo công kích của thanh kiếm kia.  

Keng--!  

Lúc này, Lâm Lăng dùng thương đâm tới. Ngọn lửa trên mũi thương hừng hực cháy, trực tiếp đâm vào trong đạo kiếm ảnh kia, nhưng mà đang muốn dùng sức đâm thủng nó thì lại bị kiếm khí trói buộc, kẹt lại bên trong.  

“Nếu như năng lực của ngươi chỉ có nhiêu đây thì chờ chết đi!”  

Võ giả Tộc Man Thạch cười điên cuồng một tiếng, kiếm khí của hắn vừa sắc bén vừa cứng rắn, không bị hỏa diễm khắc chế. Không chỉ lực công kích cực mạnh, mà hiệu quả phòng ngự cũng vững chắc như đá!  

"Chỉ là một nhân loại, có thể chiến đấu đến bây giờ, cho dù chết đi cũng vinh quang rồi." Võ giả tộc Man Thạch bày vẻ mặt ngông cuồng tự đại nói xong câu này, sau đó hai tay cầm kiếm đột nhiên đẩy tới một cái.  

Kiếm khí đang trói buộc mũi thương, nhanh chóng lan dọc theo thân thương, bắn mạnh về phía Lâm Lăng.  

Nhưng hắn ta không ngờ đươc, tuy ở mấy trận chiến trước, Lâm Lăng chỉ chuyên dùng lực hoả diễm. Thật ra là hắn vẫn đang âm thầm giấu đi sát chiêu càng đáng sợ hơn, lực chấn động.  

"Ầm --!"   

Linh lực hùng hồn tạo thành hàng vạn cỗ lực chấn động, nhất thời bộc phát từ đầu thương. Năng lượng khủng bố tùy ý lan tràn ra, phá huỷ kiếm khí đang trói buộc, ngay cả đạo kiếm ảnh kia cũng bị kích nổ trong nháy mắt.  

Bình Luận (0)
Comment