Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1220

Tuy đặt mình trong tông an toàn không có việc gì, nhưng cuối cùng sẽ trở thành đóa hoa trong nhà ấm, hễ về sau gặp phải nguy hiểm thì khó có thể chống đỡ. Chỉ khi nào trải qua vô số lần kiếp nạn thì mới càng kiên cường!  

“Hậu chưởng giáo nói có lý, mỗi người đều có cơ duyên võ đạo của mình, Lâm Thiên này thật sự không thể xét theo bình thường được.”  

Lỗ Minh Hiên và Khổng Phụ hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu tán thành.  

Sau đó, sau khi tin tức Lâm Lăng không có việc gì truyền ra thì các đệ tử Cửu Huyền Tông xin chiến ngoài quảng trường mới mừng rỡ mà tan đi.  

Trần Tấn đi ra khỏi cửa đại điện, nhìn đông đảo đệ tử tông môn rời đi, hắn không khỏi thầm thở phào một hơi.  

May mà lịch sử không xảy ra thay đổi gì vì việc này. Nếu không sau này hắn cũng không biết tình thế sẽ tiến triển như thế nào.  

Sau khi hơi điều chỉnh tâm tình, Trần Tấn lập tức nhảy dựng lên rồi lao về hướng Hắc Ám Điện các.  

“Kẽo kẹt!”  

Cửa phòng bị đẩy ra, ngay trong k Trần Tấn bước vào đó thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, thoáng chốc đã lia đến góc phòng.  

Chỉ thấy trong góc tường có một con dị thú kim loạitoàn thân đen nhánh, nhỏ như ruồi bọ đang đậu.  

“Sủng vật hơi Lâm Lăng!” Trần Tấn hơi giật mình, lập tức nhận ra đó là Kinh Kha.  

Không chút trì hoãn, hắn lập tức đóng cửa phòng lại, cũng thi triển ra một trận pháp ngăn cách trong phòng.  

Giờ phút này, Lâm Lăng đang ở lãnh địa Cuồng tộc ‘Thiên La thành’, dựa vào thị giác dùng chung với sủng vật mà nhìn thấy tất cả hình ảnh Kinh Kha chứng kiến.  

“Tạm thời đừng lên tiếng, nghe ta nói cho hết lời.” Lâm Lăng thản nhiên nói.  

Bên kia, Kinh Kha gần như đồng bộ mà lên tiếng, giọng điệu máy móc này có thêm vài phần lãnh lẽo không có chút cảm xúc nào so sánh với ngôn ngữ nhân loại.  

Trần Tấn trầm mặc gật đầu, sau đó bình tĩnh mà ngồi xuống bàn bên cạnh.  

“Lần trước sau khi ta chạy thoát khỏi tay đám tộc Thiên Ma kia, lại gặp phải Ngụy Thần Tộc của Thông Thiên Tháp...”  

Lâm Lăng không chút giữ lại mà kể hết những sự kiện và quá trình trải qua.  

Khi nghe xong, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Trần Tấn lập tức thay đổi, trực tiếp đứng dậy, sắc mặt cũng chậm rãi trở nên nặng trĩu.  

“Ngươi nói ‘Thần Hàng chi thuật’ của Thần tộc có thể để thần hồn trên thần vực buông xuống, sau đó đoạt xá thân xác của võ giả dưới này?”  

Hắn kinh dị mà nhìn chằm chằm vào Kinh Kha, cảm thấy khiếp sợ.  

“Đúng vậy, nhưng xác suất thành công của ‘Thần Hàng chi thuật’ cũng không cao, cần võ giả có thể chất cực mạnh và sức mạnh tinh thần hùng mạnh thì mới có thể tăng tỷ lệ lên.”  

“Mà ta làm quán quân của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng, hiển nhiên đã trở thành người được chọn tốt nhất của bọn họ, cho nên cố ý lén đến bắt ta đi Thông Thiên Tháp.”  

“Còn những võ giả dị tộc khác trong bảng xếp hạng, đa số đều sẽ bị cưỡng chế gieo nô ấn, trở thành thần phó.”  

Kinh Kha thuật lại đồng bộ dựa theo ý niệm của Lâm Lăng.  

Nghe thế, sự nặng nề trên mặt Trần Tấn càng thêm nồng đậm. Trong mắt người bên ngoài, có thể tiến vào Thông Thiên Tháp là vinh quang lớn lao, không ngờ lại là thâm nhập hang hổ!  

Tính thời gian thì qua thêm ba ngày đã là lúc Thông Thiên Tháp tiến đến dẫn đường. Nếu thật sự tới nơi đó thì hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát.  

Làm sao bây giờ?  

Sắc mặt Trần Tấn liên tục thay đổi, đã sinh ý tránh né.  

“Thật sự không có nơi nào tốt thì tới chỗ ta đi.”  

Kinh Kha lại lên tiếng lần nữa, giọng điệu lại có thêm vài phần nghiêm túc cẩn thận, “Nhưng trừ ngươi ra thì không được có người thứ hai biết đến nơi này.”  

“Bao gồm cả muội muội Trần Hân của ngươi.”  

Nghe thấy lời này, Trần Tấn gật đầu, tất nhiên cũng hiểu ý Lâm Lăng.  

“Cốc cốc cốc!!!”  

Trong lúc Trần Tấn suy xét thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.  
Bình Luận (0)
Comment