Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 148

“Trận này mở ra nhanh như vậy, tất nhiên không phải khởi động từ bên ngoài mà là bên trong, trong chúng ta nhất định có gian tế!”

Hình như tổ trưởng Long Cửu của tổ Hỏa có nghiên cứu về trận pháp, hắn ta quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người.

Cùng lúc đó, một linh khí hùng hồn cực đoan cũng đột nhiên lan tràn ra từ trên người hắn ta.

Rất nhanh, linh khí khuếch tán kia lập tức co rụt lại, trực tiếp nhắm thẳng vào một người áo đen trong đám người.

Ngay lập tức, các thích khách xung quanh sôi nổi tản ra, lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào tên kia.

Ánh mắt Lâm Lăng hơi đanh lại, chỉ thấy đối phương mặc một bộ đồ đen, dáng người cường tráng, nhìn hơi quen mắt.

“Lão tam?!” Lâm Lăng nhảy dựng, trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ của Lôi Mông.

“Chẳng lẽ tên này thật sự là lão tam? Hắn tới nơi này làm gì?!”

“Hay hắn cũng là người của Minh Các?”

Vô số nghi vấn hiện ra trong lòng Lâm Lăng, hắn nhìn chằm chằm vào người áo đen cường tráng kia, tuy rằng khuôn mặt hắn ta có đeo một cái mặt nạ kim loại, không thể thấy rõ, nhưng dù là dáng người, ánh mắt hay tư thế đứng trầm ổn kia thì không khác gì so với Lôi Mông!

“Tuy ngươi che giấu rất khá, nhưng không thể hoàn toàn lau sạch đi năng lượng trận pháp còn sót lại trên ngọc giản được.” Long Cửu hừ lạnh một tiếng, linh khí đột nhiên ngưng tụ hóa thành một bàn tay khổng lồ, sau đó chộp thẳng vào đầu người áo đen kia.

Ngay vào lúc bàn tay linh lực sắp chạm vào người áo đen cường tráng đó, đối phương lại đột nhiên biến mất ngay trong hư không.

Mọi người lập tức nhìn khắp xung quanh, phát hiện tên kia đã đứng ở hành lang bên ngoài đại sảnh, nơi đó đúng lúc không nằm trong phạm vi màn hào quang trận pháp.

“Thuấn Gian Di Động!”

Thấy tình cảnh này, trong mắt đám người Ám Ưng hiện lên một chút kinh ngạc.

Hiển nhiên họ cũng không nghĩ tới, kẻ thần bí này còn có năng lực kỳ lạ như vậy, khó trách có thể trà trộn vào Kim Hải Các, thậm chí cũng không e dè gì khi bị Khốn Trận bao phủ!

“Tiểu tử, ngươi có biết mình đắc tội tổ chức Minh Các chúng ta thì ngày sau sẽ có kết cục gì không!” Ám Ưng lạnh như băng mà nhìn chăm chú vào người áo đen, vững vàng nói.

“Kết cục đã không còn quan trọng với ta, trọng điểm là Khốn Trận trước mắt có thể thành công nhốt các ngươi lại.” Người áo đen cười trầm thấp, không để bụng mà nói.

Nhưng âm điệu mạnh mẽ hùng hậu kia lại lập tức bị Lâm Lăng nghe ra.

Quả thật là lão tam!

Lâm Lăng kinh hoàng trong lòng, vội vàng kiềm chế xúc động hô lên tên của Lôi Mông.

Nếu một khi để người của Minh Các biết được thân phận của Lôi Mông, ngày sau nhất định khó thoát cục diện bị đuổi gϊếŧ!

Mà lúc này, Lôi Mông rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn chăm chú vào mấy trăm thích khách bị nhốt trong Khốn Trận.

Tới bây giờ, hiển nhiên hắn ta cũng không nghĩ tới thân phận khác của Lâm Lăng chính là thích khách Minh Các, hơn nữa cũng đang ở trong đó.

Đối mặt với uy hϊếp của Ám Ưng, hắn ta không cảm xúc mà xoay người, bước từng bước chân trầm ổn đi vào sâu trong hành lang, sau đó ấn lên một khối gạch đá trên vách tường.

“Rầm.”

Một tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy vách tường đột nhiên mở ra, để lộ một cầu thang đá rất dốc, nối thẳng xuống nền đất.

Sau đó Lôi Mông chậm rãi bước xuống cầu thang đá, vách tường phía sau cũng từ từ khép lại.

Nhìn Lôi Mông rời đi, Lâm Lăng chau mày, trong lòng có rất nhiều nghi ngờ.

Sự xuất hiện của Lôi Mông hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa lão tam lại che giấu sâu đến như thế.

Nghĩ đến đây, tâm tư của Lâm Lăng càng thêm phức tạp.

Nếu như mục đích lần này Lôi Mông giam cầm tất cả các thành viên của Minh Các lại là vì trợ giúp cho vụ chính biến rất có khả năng sẽ xảy ra vào lễ mừng ngày mai, vậy thế lực hắn ta phục vụ sẽ là ai kia chứ?

“Xem ra người sau lưng lần chính biến này đã tạo dựng âm mưu từ lâu rồi.” Trong đôi mắt Ám Ưng kích động ánh sắc lạnh, lạnh lùng nói.

Nếu đây là sát trận, bọn họ có nhiều võ giả như vậy, tuyệt đối có khả năng công phá.

Mà Khốn Trận tuy không thể tạo thành tổn thương cho bọn họ, nhưng với mức độ kiên cố đó thì muốn phá vỡ cũng rất khó.

Đặc biệt là loại phù văn kim hệ của Khốn Trận cấp 9 này, dù tất cả bọn họ liên thủ, cũng khó có thể phá trận trong khoảng thời gian ngắn được.

“Kế sách hiện giờ là phải phá vỡ Khốn Trận trước khi lễ mừng diễn ra!” Ánh mắt Ám Ưng lạnh như băng, khi nói chuyện, trong tay dần hiện ra một lưỡi hái màu đen.

Lưỡi hái kia tỏa ra ánh sắc lạnh, mơ hồ lộ ra một dao động năng lượng lạnh như băng, hiển nhiên cũng không phải vật phàm gì.

Hai tổ trưởng còn lại và các thích khách ở đây cũng lấy vũ khí của từng người ra.

Phanh phanh phanh phanh!!!

Trong nhất thời, từng luồng dao động linh lực hùng hồn không hẹn mà cùng tràn ra.

Ai cũng tung ra thế công sắc bén, bắt đầu điên cuồng đánh vào màn hào quang trận pháp kia.

Lâm Lăng là người trong cuộc, tất nhiên cũng phải giả vờ một chút, hắn lấy ra Hắc Ngọc đao rồi chém một hồi.

Mà dưới hàng loạt đòn tấn công đó, màn hào quang Kim Phù Trận pháp cũng xuất hiện chút dấu hiệu ảm đạm đi.

Nhưng chỉ sợ tiến triển chậm chạp này sẽ tiêu tốn thời gian không ngắn.

Bởi vì bị Khốn Trận bao phủ nên tiếng động ồn ào trong Kim Hải Các không truyền ra ngoài chút nào, cho nên dù trên đường phố người đến người đi, cũng không thể phát hiện sự cố trong đó.

...

Lúc này đã là đêm khuya.

Trong một cung điện hẻo lánh của hoàng cung, vách tường đột nhiên chậm rãi mở ra, một bóng đen cường tráng đi lên từ cầu thang dốc đứng dưới nền đất.

Người này chính là Lôi Mông.

Dựa vào đường hầm dưới lòng đất, hắn ta lẻn thẳng vào hoàng cung.

Sau đó, hắn ta lấy ra một bộ trang phục thị vệ từ nhẫn không gian, ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi nơi đó.

Nhưng phương hướng Lôi Mông đi đến lại không phải khu vực Đông điện của Tam hoàng tử, mà là hướng Nam điện - Nơi đó chính là phạm vi thế lực của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Đến Nam điện, khi thị vệ tuần tra gần đó nhìn thấy Lôi Mông thì cho đi qua như không có việc gì, hiển nhiên sớm đã quen biết.

Mà lúc này, bên trong Nam điện.

Đại hoàng tử Viêm Bằng ngồi ngay ngắn trên chủ vị, hắn ta đang cầm bản đồ, bình tĩnh mà quan sát.

Đó là tấm bản đồ quảng trường trung tâm trong hoàng cung, trong đó vẽ chi tiết đến chính xác mỗi một số lượng thân cây.

“Đại ca, bố trí lần này tuyệt đối không có chút sơ hở nào cả.” Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn đứng bên cạnh, nói chắc nịch như đã định liệu trước.

“Hừm, chuyện gì cũng không có tuyệt đối, chỉ có kết quả mới xem như chân thật.” Viêm Bằng lạnh nhạt nói, trải qua hai năm lắng đọng lại và lập kế hoạch, tâm tính của hắn ta trở nên càng trầm ổn.

Nhưng trong ánh mắt thâm trầm này vẫn ẩn chứa dã tâm mãnh liệt không che giấu được!

“Phía Lôi Mông có tin tức gì chưa?” Ánh mắt Viêm Bằng vẫn luôn nhìn chăm chú vào sắp xếp bố cục trên tấm bản đồ, dò hỏi.

“Còn chưa, nhưng có lẽ cũng sắp rồi.” Viêm Phong Tuấn lắc đầu, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía cánh cửa theo bản năng.

Một bóng người cường tráng lập tức đập vào mắt, hắn ta đang trầm ổn bước vào trong điện.

“Hắn tới.”

Đôi mắt Viêm Phong Tuấn sáng ngời, trên mặt dâng lên một tia phấn khởi.

Lôi Mông có thể bình an trở về, có nghĩa là nhiệm vụ của hắn ta đã hoàn thành một cách thuận lợi.
Bình Luận (0)
Comment