Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 150

Vương triều Đại Viêm, ngày 1 tháng 9 năm 960 công lịch, ngày lễ quốc khánh.

Trời đẹp.

Từ khi dựng nước đến nay, đây là lần thứ chín mươi sáu vương triều Đại Viêm tổ chức lễ quốc khánh.

Khi mặt trời dâng lên cao, người đi đường càng thêm náo nhiệt.

Tất cả mọi người không biết chuyện đã xảy ra ở sở trị an vào giờ ngọ đêm qua.

Bởi vì lúc này, tất cả quan viên trong sở trị an đã bị quân phòng thủ khống chế nghiêm ngặt, mỗi một bùa truyền âm bọn họ phát ra đều thận trọng từng lời ăn tiếng nói.

Mệnh lệnh truyền ra từ sở trị an chính là đội trị an phải phối hợp vô điều kiện, toàn lực trợ giúp quân phòng thủ tuần tra, ‘bảo vệ’ trật tự trong thành.

Đến lúc này, sở trị an đã hoàn toàn trở thành con rối!

Phủ tướng quân Tần thị.

Trong đại sảnh, một người đàn ông trung niên dáng người cường tráng, khuôn mặt cương nghị ngồi trên chủ vị.

“Ngươi nói trên đường xuất hiện số lượng lớn quân phòng thủ?” Người đàn ông trung niên có giọng nói to lớn vang dội, trong lời nói cử chỉ đều tràn ngập cảm giác oai phong kiên cường.

Người này chính là trọng tướng của vương triều Đại Viêm, Tần Hùng!

Đôi mắt ông ta bắn ra ánh sao, nhìn chăm chú vào bốn người đàn ông mặc đồ phó tướng đứng bên cạnh.

Lúc này Tần Vũ cũng đang nghiêm trang đứng phía sau im lặng lắng nghe.

“Khởi bẩm tướng quân, không chỉ như thế, các cổng thành cũng bị quân phòng thủ đóng lại vào sáng nay, cấm tất cả mọi người ra vào.” Phó tướng râu xồm đứng gần nhất bình tĩnh nói.

“Xem ra ta đoán không sai, quân phòng thủ lợi dụng chức vụ, muốn hoàn toàn phong tỏa đế đô.” Tần Hùng hơi nhíu đôi mày rậm lại, nặng nề mà nói: “Sau đó dù trong thành có xảy ra chuyện gì thì quân trấn thủ biên giới của chúng ta ở cách đây mười vạn cũng không thể lập tức vào thành chi viện!”

“Tướng quân, nhìn tình thế hiện tại thì tâm tư của bọn chết tiệt quân phòng thủ kia đã rõ như ban ngày, nếu không ta phát ra tín hiệu ngay để báo cho các huynh đệ tình hình nguy cấp hiện giờ, phải chuẩn bị sẵn sàng vào bất cứ lúc nào.” Phó tướng râu xồm hung hãn mà đề nghị.

Tần Hùng giơ bàn tay ra, vững vàng nói: “Không vội, hiện tại nếu quá nóng nảy thì rất có thể sẽ trúng kế, thậm chí còn bị gán ngược vào tội danh binh biến tạo phản.”

“Vậy chẳng phải sẽ giúp quân phòng thủ đã sớm như hổ rình mồi tìm được lý do, càng có thể công khai mà khởi xướng binh biến.”

Nghe vậy, sắc mặt bốn gã phó tướng hơi lạnh đi, chợt cung kính kêu lên: “Tướng quân anh minh!”

“Dựa theo lệ thường, nếu quân phòng thủ muốn nhúng tay giữ gìn trị an trong thành, không chỉ cần quân lệnh, còn phải có thủ lệnh do Đế quân tự tay viết ra thì mới có thể chấp hành toàn diện.” Đôi mắt Tần Hùng sáng như đuốc, trầm giọng mà hỏi: “Phía Mã Vũ của sở trị an có truyền đến tin gì không?”

Phó tướng râu xồm lắc đầu và nói: “Không có, thủ hạ chúng ta phái đi đều bị ngăn chặn nửa đường.”

Nghe thấy lời này, trong mắt Tần Hùng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Tình thế này đã từng bước tới gần phỏng đoán trước kia của ông ta, nhưng dù vậy Tần Hùng cũng không có cách nào ngăn cản.

Không phải do ông ta bất tài, mà là người đứng phía sau phe đối địch là con trai của Viêm Vương.

Nếu Đại hoàng tử chưa làm phản ra mặt, uy hϊếp Viêm Vương và làm nguy hại đến toàn bộ căn cơ vương triều thì dù là đại tướng quân Tần Hùng cũng không thể ngang nhiên đối kháng Đại hoàng tử.

Nếu không chính là dĩ hạ phạm thượng (Xúc phạm bề trên).

Cho nên Tần Hùng phải chờ.

Mà đây cũng là sách lược mà Đại hoàng tử Viêm Bằng đã lường trước được.

Hắn ta biết rõ, chỉ cần chưa thật sự khởi xướng binh biến thì Tần Hùng không thể làm gì mình.

Chưa đến lúc đó mà ông ta dám ra tay thì sẽ khiến thế lực phe Đại hoàng tử khống chế được toàn bộ thế cục.

“Cha, kế tiếp chúng ta có tiến hành theo kế hoạch không?” Tần Vũ đứng dậy, trịnh trọng hỏi.

Lúc này hắn đã không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày xưa, vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh kia rất có phong thái của tướng soái.

“Có, bệ hạ có tổ chức Minh Các âm thầm bảo vệ, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Tần Hùng thản nhiên nói: “Như vậy...!Cứ xuất phát đi.”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người đi ra khỏi đại sảnh.

Ba trăm binh tinh nhuệ vẫn luôn chờ ở đại viện lập tức đi theo ra khỏi cánh cổng Tần phủ.

Những người này đều là quân tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng ra từ quân đội trấn giữ biên giới, ánh mắt người nào cũng lập loè ánh sao, mang đầy sát khí!

...

Quảng trường trung tâm nằm áp sát vào tường đông của hoàng cung.

Đây là quảng trường lớn nhất đế đô, thậm chí toàn bộ vương triều Đại Viêm không có cái nào sánh bằng nó.

Diện tích của nó rộng lớn đủ để chứa hơn mười vạn người tham quan.

Đường phố hai bên rộng lớn, mặt đất được trải đá Thanh Cương, bằng phẳng rắn chắc, có thể để mấy vạn sĩ binh thực hiện nghi thức duyệt binh.

Mỗi lần diễn ra lễ mừng, quảng trường trung tâm sẽ tổ chức các hoạt động khác nhau nên cực kỳ náo nhiệt.

Mà ở tường đông hoàng cung lại được thiết lập một đài cao thật lớn, chỉ có trọng thần quan lớn trong triều và vương công quý tộc mới có tư cách vào bàn, sau đó chứng kiến Viêm Vương đích thân đi tới, chủ trì nghi thức lễ mừng.

Lúc này, bốn phía quảng trường đã biển người tấp nập, bên ngoài đường phố còn có không ít người lục tục chạy tới, xếp thành đội ngũ thật dài.

Số lượng này thật khủng bố, tiếng ồn ào vang lên náo nhiệt!

Lúc này trên đài cao Hoàng thành cũng tụ tập không ít nhân vật danh môn và nội thần cung đình.

Nhưng sáng sớm ra cửa, những người này cũng đã nhìn thấy quân phòng thủ xuất hiện trên đường, hoặc nhiều hoặc ít họ cũng biết được chút chuyện.

Hiện giờ bọn họ đứng trên đài cao, hầu như ai cũng mang đầy ưu sầu dưới đáy mắt, hoàn toàn khác với dân chúng bình thường đang đắm chìm trong không khí suиɠ sướиɠ ở quảng trường phía dưới.

Lúc này, Tần Hùng được thị nữ cung đình dẫn đường, ngẩng cao đầu bước lên trên đài.

Ông ta luôn nhậm chức tướng quân, khí thế uy nghiêm, làm những thị vệ thị nữ phía dưới đều cúi thấp đầu, không dám đối diện với ông ta.

Mà sau khi tiến vào hoàng cung, Tần Vũ và bốn gã phó tướng đã biến mất tăm hơi, triển khai hành động dựa theo kế hoạch bí mật.

“Tần tướng quân tới.”

Nhìn thấy Tần Hùng trình diện, đôi mắt những nội thần và danh môn quý tộc cung đình lập tức sáng ngời.

Trong nhất thời, bọn họ sôi nổi vây quanh đến, nói một vài câu khen tặng.

“Các vị, hôm nay là lễ mừng của vương triều Đại Viêm chúng ta, trước kia luôn tiến hành thuận lợi thi hôm nay cũng như thế.” Tần Hùng phất tay, trầm giọng mà nói.

Hàm ý trong câu nói khiến trong lòng mọi người nhẹ nhõm hẳn đi, lập tức như được uống thuốc an thần.

Trải qua rất nhiều thế hệ, phủ tướng quân Tần thị không chỉ có công tích vĩ đại, quan trọng nhất họ luôn là trung thần lương tướng.

Chỉ cần có ông ta ở đây và mười vạn quân trấn giữ biên giới ngoài đế đô thì dù chuyện lớn bao nhiêu cũng có thể được bình ổn.

“Tần lão ca, đã lâu không gặp, huynh vẫn oai phong bất phàm giống như năm đó.” Lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên.

Chỉ thấy đó là một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm màu đen, mái tóc đen rất dài lộ ra cảm giác hào sảng không bị trói buộc.

Mà phía sau ông ta, Cổ Vân Nhạc đi theo giống như đứa con ngoan ngoãn.

Hiển nhiên, người đàn ông trung niên áo đen này chính là lão cha của hắn, Cổ Liệt.

Sau khi Cổ Liệt đi tới, những quan lớn quý tộc vốn vây quanh Tần Hùng lập tức ớn lạnh trong lòng, sau đó sôi nổi tản ra với vẻ mặt hơi kính sợ.

Mọi người đều biết, Cổ thị là gia tộc cổ võ thực lực mạnh nhất trong vương triều Đại Viêm.

Thế lực này nằm ở lãnh địa phía Bắc của vương triều, diện tích rất lớn, giống như một đất nước riêng lẻ trong quốc gia này.

Tuy trên bản đồ biểu hiện lãnh địa Cổ thị thuộc về phạm vi cai quản của vương triều Đại Viêm, nhưng hơn ba trăm năm trước đã hoàn toàn mất đi khống chế.

Bởi vì mỗi đời con cháu truyền nhân của Cổ gia đều rất xuất sắc, thậm chí hơn ba trăm năm trước đã có tộc nhân vượt qua cấp 9, đạt tới cấp bậc Thánh Vực đáng sợ.

Có những cường giả Cổ thị trấn giữ lãnh địa, mặc dù các đời quân vương vương triều Đại Viêm dã tâm bừng bừng, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự điều động quân đội khống chế lãnh địa Cổ thị.

“Cổ lão đệ, không ngờ ngươi thật sự đến đây tham gia lễ mừng, sao không đề cập trước với ta một câu.” Nhìn thấy Cổ Liệt đi đến, khuôn mặt cương nghị của Tần Hùng lập tức lộ ra ý cười.

Ông ta chợt đi nhanh về phía trước, trực tiếp ôm lấy Cổ Liệt, tình cảm giữa hai người cũng không cạn.

“Ta biết gần đây huynh bận rộn quân vụ, cho dù thông báo trước thì huynh cũng không rảnh để chiêu đãi ta.” Cổ Liệt mang đầy thâm ý mà cười nói: “Chờ hôm nay huynh bận xong thì chúng ta lại không say không về.”

“Được.”

Tần Hùng vỗ vỗ bả vai Cổ Liệt, biết người này cũng đã nhìn thấu.

Nhưng từ trước đến nay gia tộc Cổ thị vâng theo lời răn của tổ tiên, đó là sẽ không can thiệp vào sự phân tranh quyền lực của hoàng thất.

Chỉ cần người xưng Đế là người họ viêm thì dù là ai, bọn họ cũng ngầm đồng ý, duy trì thế cục trung lập.

“Tần bá bá, lão nhị không có tới sao?” Cổ Vân Nhạc nhìn quanh khắp nơi, thấy không có bóng dáng của Tần Vũ thì nhịn không được mà hỏi.

“Lão nhị?” Tần Hùng hơi kinh ngạc, dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn Cổ Vân Nhạc.

Hiển nhiên ông ta chưa biết chuyện bốn người bọn họ kết bái, cũng không biết đứng hàng thứ hai chính là Tần Vũ.

Lúc này Cổ Vân Nhạc mới ý thức được mình vừa xưng hô Tần Vũ theo thói quen ngày thường.

“Vân Nhạc, lão nhị mà con nói là ai?” Cổ Liệt liếc nhìn Cổ Vân Nhạc một cái, nghi hoặc hỏi.

“Là như thế này...” Cổ Vân Nhạc cười hì hì, sau đó kể lại chuyện hắn ta và Lâm Lăng, Lôi Mông, Tần Vũ tự quyết định kết bái.

Nghe xong, Tần Hùng và Cổ Liệt không khỏi liếc nhìn nhau một cái.

Sau đó hai người đều nở nụ cười, hình như cũng không phản cảm với quan hệ kết bái của thế hệ trẻ.

“Thì ra lão đại của các con chính là kỳ tài võ đạo thanh danh vang dội mấy năm nay của học viện Thiên Diễn, Lâm Lăng.”

Cổ Liệt cười ha ha, đưa mắt nhìn Cổ Vân Nhạc, ánh mắt vui mừng kia cứ như lần đầu tiên cảm thấy con trai nhà mình cuối cùng cũng làm được một chuyện rất đúng.

Tần Hùng cũng tán dương: “Ta ở biên cảnh cũng từng nghe thấy một ít lời đồn về sự tích của Lâm Lăng, quả thật là nhân tài hiếm có.”

“Đáng tiếc, hắn là người yêu thích tự do, không muốn bị trói buộc,” Nói đến này, Tần Hùng cảm khái một tiếng: “Cả lần này, hắn cũng từ chối lời mời của Tứ điện hạ, không tới tham dự lễ mừng.”

“Tần lão ca, huynh nói vậy là sai rồi.” Bên cạnh, Cổ Liệt cười rồi lắc lắc ngón tay, mang đầy thâm ý mà nói: “Ta cảm thấy lựa chọn của Lâm Lăng chính là hành động thông minh, để tránh nhúng tay vào vũng nước đục này, dính bùn cả người.”

Nghe vậy, Tần Hùng cười mà không nói, cũng biết nước đục tức là cái gì.

Giống như Cổ Liệt, lần này tuy tiến đến tham gia lễ mừng, nhưng nếu thật sự xảy ra chính biến, không động vào ích lợi của Cổ thị gia tộc thì ông ta sẽ giống như một người xem, lựa chọn ngồi yên không đoái hoài đến.

Trong khi bọn họ nói đến Lâm Lăng, không nghĩ tới lúc này Lâm Lăng và đông đảo thành viên Minh Các vẫn bị nhốt trong trận pháp ở Kim Hải Các.

“Đã trời đã sáng.”

Lâm Lăng tập trung nhìn lên cửa sổ ở mái nhà.

Tuy bị trận pháp ngăn cách, không thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, nhưng tính theo thời gian thì thời điểm chính thức tổ chức lễ mừng chỉ còn nửa canh giờ.

Hắn chợt chuyển ánh mắt nhìn về phía màn hào quang trận pháp, rõ ràng năng lượng trên phù văn đã yếu đi phân nửa.

Nhưng muốn phá trận, dựa theo tiến triển trước mắt thì ít nhất cũng cần đến một canh giờ.

Mà trải qua cả đêm điên cuồng tấn công, tuy các thích khách Minh Các ở đây đã thay phiên ra trận để nghỉ tạm, nhưng cả đám đều dần xuất hiện vẻ mặt mỏi mệt.

“Thôi, vẫn nên im lặng xem diễn biến thế nào đi.”

Lâm Lăng do dự một chút, sau đó bỏ đi suy nghĩ lấy Phù Khôi Thú ra hỗ trợ phá trận.

Hiện giờ bốn Phù Khôi Thạch Thú cũng được xem như át chủ bài giữ mạng của hắn, nếu có bất trắc gì còn có thể tung ra che chắn.

Mà lúc này bên trong Khốn Trận cũng không có nguy hiểm gì, hắn cảm thấy chưa cần để lộ ra át chủ bài.

“Đều đừng nghỉ ngơi, tất cả phát động sức mạnh, tranh thủ thời gian phá trận đi bảo vệ bệ hạ!”

Mắt thấy sắc trời đã sáng, hiển nhiên ba tổ trưởng Ám Ưng, Phượng Minh và Long Cửu cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Ngay lập tức, tất cả thành viên Minh Các tụ tập lại, từng thế công võ học lao vút ra, tập trung sức mạnh điên cuồng tấn công hướng tới vị trí mắt trận.

Rầm rầm rầm...!!!

Trong nhất thời, tiếng chấn động mãnh liệt vang lên càng dày đặc.

Tốc độ màn hào quang trận pháp ảm đạm xuống cũng nhanh lên rõ ràng, thật sự là giảm bớt một nửa thời gian.

Nhưng với tiêu hao mãnh liệt như thế này thì đợi lát nữa dù phá trận xông ra được, chỉ sợ các thích khách Minh Các cũng không còn bao nhiêu chiến lực.

Sau nửa canh giờ.

Sau khi ánh mặt trời chiếu rọi lên đài cao trên quảng trường trung tâm, một loạt tiếng chuông trống lảnh lót du dương vang lên.

Cánh cổng màu vàng trên tường đông hoàng cung chậm rãi mở ra.

Nghi thức lễ mừng mười năm một lần rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu!

Khi cánh cổng hoàn toàn mở ra, một đội Ngự lâm quân mặc áo giáp hoàng cung màu đỏ vàng cưỡi lên tuấn mã màu đen, xuất hiện trong tầm mắt của vô số người xem với tốc độ đều đều.

Theo sau là đội danh dự của hoàng cung, bọn họ đều là một đám người cao lớn cường tráng, giơ các loại nhạc cụ đủ mọi kích cỡ lên cao, thổi vang âm nhạc trong buổi lễ khai quốc năm đó, trong nháy mắt đã bậc lửa không khí ở hiện trường.

“Vương triều Đại Viêm vạn tuế!”

“Viêm Vương vạn tuế!!”

Các bình dân trên quảng trường trào dâng cảm xúc, lớn tiếng hoan hô.

Sau đó, tiếng nhạc của đội danh dự dừng lại.

Thay vào đó chính là từng tiếng trống...

Đùng! Đùng! Đùng...!!!

Nhịp trống trầm bổng mà rất có tiết tấu giống như tiếng sấm truyền khắp toàn bộ quảng trường trung tâm!

Sau khi tiếng trống truyền ra xa xa, người xem rất ăn ý mà lập tức ngừng tiếng ồn ào lại.

Quan viên nội thần và các vương thân quý tộc trên đài cao sôi nổi nghiêm nghị đứng dậy.

Bởi vì mọi người đều biết, dựa theo nghi thức truyền thống lễ mừng, một khi tiếng trống vang lên có nghĩa là Viêm Vương sẽ bước lên sân khấu!

Hơn nữa, tiếng trống này cũng có một ý nghĩa khác, mỗi một lần vang lên tượng trưng cho mười năm.

Hiện giờ vương triều Đại Viêm đã dựng nước được chín trăm sáu mươi năm, cũng nhất định phải đánh trống chín mươi sáu lần!

Đùng! Đùng! Đùng!!...

Cứ như vậy, khi chín mươi sáu tiếng trống vang lên xong, người cầm quyền tối cao của vương triều Đại Viêm, Viêm Vương thống trị đương nhiệm rốt cuộc cũng lên sân khấu.

Quan thần trên đài cao, dân chúng trong quảng trường đã đứng lên ngay ngắn, quay mặt hướng về cánh cổng Hoàng thành, hơi khom người, dùng loại lễ nghi tôn kính này để nghênh đón Vương của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment