Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 162

Trái tim Lâm Lăng hơi rung lên, cảm ứng được luồng năng lượng của la bàn Luân Hồi đang cộng hưởng với pháp tắc tương đồng, giống như chung một dòng máu, cùng một nguồn cội, hai bên bắt đầu giao hòa.

Vào khoảnh khắc nào đó, trong đầu Lâm Lăng vang lên vù vù, đột nhiên phát hiện hình như mình và la bàn Luân Hồi kia đã có một sự liên kết tinh thần.

Lâm Lăng cũng không lạ gì với cảm giác khác thường này.

Giống như lúc trước Phệ Long Kiếm nhận chủ, hai bên cũng sinh ra nhịp cầu tinh thần vô cùng thân thiết như vậy.

“Chẳng lẽ là...” Nghĩ vậy, Lâm Lăng bỗng kinh hoàng: “La bàn Luân Hồi tự động nhận ta là chủ?!”

Lâm Lăng thở sâu, ngăn chặn cảm xúc trào dâng trong lòng.

Sau đó hắn dẫn dắt một tia sức mạnh tinh thần, thử xem có thể liên lạc với la bàn Luân Hồi hay không.

Rất nhanh, chỉ thấy lốc xoáy trắng đen trong hư không đột nhiên xuất hiện chút chấn động, hành động này như đang đáp lại Lâm Lăng.

“Hả?”

Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị hơi trầm xuống, nhạy bén phát hiện la bàn Luân Hồi có gì đó không thích hợp.

Bởi vì linh lực lúc nãy hắn rót vào la bàn Luân Hồi cứ như bị cưỡng chế cắt đứt, không thể thao túng điều khiển nó nữa.

“Thật sự làm được!”

Sau khi chứng thực, trong lòng Lâm Lăng lập tức mừng như điên.

Sau đó hắn nhìn về phía Viêm Hoằng Nghị đang nghĩ trăm lần cũng không ra, lạnh nhạt nói: “Xem ra la bàn Luân Hồi của ngươi đã mất đi tác dụng.”

“Sao lại thế này?!” Trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện lên một tia kinh dị, khó tin mà nhìn Lâm Lăng.

Hiển nhiên hắn cũng không ngờ Lâm Lăng nhận lấy đòn tấn công linh hồn của la bàn Luân Hồi xong mà vẫn không bị ảnh hưởng chút nào!

Rốt cục tại sao hắn làm được như thế?

Trong lòng cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, Viêm Hoằng Nghị lập tức đưa tay ra, muốn thu lại la bàn Luân Hồi.

Nhưng lúc này la bàn Luân Hồi lại tỏa ra một dao động năng lượng mạnh mẽ, hất văng bàn tay của Viêm Hoằng Nghị đi.

“Hả...” Viêm Hoằng Nghị lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“La bàn Luân Hồi nằm trong tay ngươi chỉ phí phạm của trời mà thôi.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Đổi lại là ta thì khác.”

Nói xong, Lâm Lăng duỗi một ngón tay ra, hơi ngoắc ngoắc hai cái.

Ong ——!

La bàn Luân Hồi như bị triệu hồi mà xoay tròn với tốc độ cao, phát ra tiếng vù vù như rất phấn khởi.

Vèo!

Chỉ thoáng chốc, la bàn Luân Hồi đột nhiên hóa thành một tia sáng, lập tức bay vút đến trước người Lâm Lăng.

Sau đó nó lơ lửng trên đầu ngón tay hắn rồi chậm rãi xoay tròn.

Sau khi thu la bàn Luân Hồi vào tay, Lâm Lăng cảm nhận được có thứ gì tràn vào trong đầu.

Thì ra là phương pháp sử dụng la bàn Luân Hồi, cách này giống như đề hồ quán đỉnh (1), giúp hắn lập tức thông hiểu ngay.

(1) Câu này nghĩa là giúp cho người học lĩnh ngộ hiểu ra một cách mau chóng.

“Sao có thể!”

Thấy tình cảnh này, hình như Viêm Hoằng Nghị cũng ý thức được cái gì, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.

“Quê quán của ta có câu ngạn ngữ.” Ánh mắt Lâm Lăng thật lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào Viêm Hoằng Nghị và nói: “Gọi là gậy ông đập lưng ông.”

Nói xong, ý niệm của Lâm Lăng hơi dao động, la bàn Luân Hồi đột nhiên xoay tròn thật nhanh, biến thành lốc xoáy trắng đen lần nữa.

Ong!

Chỉ thoáng chốc, một dao động năng lượng vô hình cứ như xuyên qua hư không, xông thẳng vào đầu Viêm Hoằng Nghị.

Thân thể Viêm Hoằng Nghị khẽ run lên, dưới sự ảnh hưởng của pháp tắc Luân Hồi, thế giới tinh thần của hắn chợt rơi vào ảo giác.

Những hình ảnh hiện ra là một từ đường hoàng gia, kiến trúc rộng lớn đầy khí thế.

Trong điện phủ tụ tập không ít thị vệ và thị nữ cung đình, khi đó Viêm Vương trẻ tuổi vẫn còn rất uy vũ khí phách.

Mà lúc này, năm tiểu hoàng tử đang xếp hàng tiếp nhận kiểm tra võ đạo.

Nhìn phù văn hiện ra trên tấm bia thử nghiệm ở tế đàn tổ từ, trong đôi mắt Viêm Hoằng Nghị năm ấy chỉ có năm tuổi dâng lên một chút khó hiểu...

“Nơi này là...”

Viêm Hoằng Nghị nhíu mày nhìn bốn phía.

Tất cả những chuyện ở nơi này đều là chân thật.

“Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị, kiểm tra ra thiên phú cấp thấp, phán định không có khả năng tu luyện!” Một võ tướng phụ trách kiểm tra lạnh nhạt mà lớn tiếng tuyên bố.

Lời này vừa vang lên, các vương thân quý tộc xung quanh lập tức xì xầm bàn tán.

“Thiên phú tu luyện cấp thấp? Quả thực là sỉ nhục đối với huyết mạch hoàng thất.”

“Thật ra cũng rất bình thường, trước kia mẫu thân hắn là một thị nữ ti tiện, nếu không phải bệ hạ uống say sủng hạnh một đêm...”

“Hừ! Loại nữ tử hèn mọn này thật là kéo thấp huyết mạch cao quý của Viêm Vương chúng ta.”

Những lời nói của bọn họ mang đầy sự khinh thường và trào phúng.

Mà nghe tiếng bàn tán xung quanh, Viêm Vương không những không quát bảo ngưng lại, mà trong ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Viêm Hoằng Nghị cũng lộ rõ sự chán ghét.

Đúng rồi, chính là ánh mắt này.

Năm đó phụ hoàng đã lạnh nhạt đối xử, giẫm đạp ta như vậy...

Khi trực diện với ánh mắt lạnh nhạt của Viêm Vương, trái tim Viêm Hoằng Nghị khẽ run lên, hốc mắt dần ướŧ áŧ, nhưng lại tràn ngập thù hận và phẫn nộ.

“Lập tức ôm nó đi, trẫm không muốn nhìn thấy thứ vô dụng này!” Viêm Vương lạnh lùng nói, hoàn toàn không có một câu cổ vũ hay an ủi nào mà một người phụ thân nên có.

Ngay sau đó, một người phụ nữ trẻ tuổi hoảng loạn vội vàng đi tới ôm Viêm Hoằng Nghị rồi rời khỏi điện phủ.

Viêm Hoằng Nghị cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ truyền đến từ vòng tay mẫu thân, hắn nhìn từng gương mặt chế nhạo kia, trong lòng tràn ngập phẫn nộ căm hận!

Hiển nhiên, hình ảnh khắc cốt ghi tâm này đã làm tâm cảnh của hắn hãm sâu vào ảo giác.

Sau đó cảnh tượng lại thay đổi.

Nơi này có vô số mộ bia, là mộ viên của hoàng thất.

Trên không trung có dông tố đan xen, nhưng lại có một đứa bé đang quỳ trong mộ viên.

Viêm Hoằng Nghị tám tuổi chau mày, dán mắt nhìn vào mộ phần trước mặt, bởi vì cái tên trên mộ bia chính là mẫu thân hắn.

Nắm mồ chôn xương ba tấc nho nhỏ, tuy được hạ táng đúng theo lễ nghi của hậu cung hoàng thất, nhưng vẫn có vẻ quá sơ sài nếu so với mức độ phô trương của các đời hoàng phi.

Viêm Hoằng Nghị đã nhiều năm không đến mộ viên, lúc này đối mặt với mộ phần của mẫu thân, không khỏi có chút thấy cảnh sinh tình.

Trong mắt hắn dâng lên một tia đau thương phẫn nộ, nước mắt cũng không kiềm được mà tràn mi.

“Nương, từ trước tới nay, người luôn bảo con phải nhịn, đừng háo thắng tranh giành.”

“Nhưng bọn họ thì sao, họ luôn giẫm đạp chúng ta, ức hϊếp chúng ta...”

Trong cơn mưa to, Viêm Hoằng Nghị cứ quỳ như vậy trước ngôi mộ, như đang kể rõ tất cả với mẫu thân.

“Cho nên, con không muốn nhịn nữa, con muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế, con muốn bọn họ phải thần phục dưới chân con!!”

Cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào của hắn dần trở nên lạnh lẽo, hung ác.

“Kẻ nào ngăn cản ta đều phải chết!”

Nói xong, Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng nhìn mộ bia trước mặt, bỗng vung nắm tay ra.

Chỉ nghe một tiếng ‘Rầm’ vang lên.

Mộ bia tan nát, ảo giác xung quanh cũng tan biến theo như pha lê!

...

Mà hiện tại, nhân lúc Viêm Hoằng Nghị rơi vào ảo cảnh Luân Hồi, Lâm Lăng cưỡi lên Tứ Bảo rồi nhanh chóng đánh tới.

Oanh! Oanh! Oanh!!

Sức mạnh lôi đình trên người Tứ Bảo hóa thành từng ánh điện màu tím, tùy ý lan tràn, giáng thẳng về hướng những quân cận vệ trước người Viêm Hoằng Nghị.

Trong nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Nhưng quân cung thủ lại cực kỳ ngoan cố mà chống lại, bị vô số mũi tên ngăn cản nên Tứ Bảo khó có thể bay đến gần được.

Lâm Lăng trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Tứ Bảo, trong khoảng khắc đáp xuống đất, hắn đột nhiên thi triển ra Du Long Bộ, lập tức tách ra thành chín tàn ảnh, nhanh chóng di chuyển, né tránh những mũi tên đang phóng tới.

Sau đó hắn phối hợp vận dụng với ý cảnh của gió, tốc độ di chuyển lập tức tăng vọt.

Chỉ dựa vào mắt thường thì hoàn toàn không thể tìm ra rốt cục người thật đang ở vị trí nào.

“Mau, bắn chết hắn!”

“Tuyệt đối không thể để hắn đến gần Tam điện hạ!” Nhìn thấy Lâm Lăng nhanh chóng lao tới, Vương thái uý nôn nóng mà lớn tiếng quát.

Tuy thuật bắn cung của những cung thủ đó rất chính xác, nhưng Lâm Lăng luôn dịch chuyển trước một bước rồi để lại một tàn ảnh vào thời khắc mũi tên bay ra, hơn nữa có thế công lôi đình của Tứ Bảo yểm hộ, Lâm Lăng gần như không bị gì cản trở mà vọt tới.

Ào ——!

Cuồng phong quét tới, một bóng sáng màu xanh nhạt chợt xuất hiện trước người Viêm Hoằng Nghị.

Không có sự chần chờ nào, mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Lăng đâm mạnh vào ngực Viêm Hoằng Nghị.

Nhưng trong khoảnh khắc đâm vào ngực đối phương, Lâm Lăng phát hiện thân thể của Viêm Hoằng Nghị trước mắt xuất hiện chấn động rất nhỏ.

Chưa kịp suy tư thì Phệ Long Kiếm đã đâm vào.

Nhưng cảm giác này giống như đâm vào không khí, hoàn toàn không có kɦoáı ƈảʍ khi cắt nhỏ máu thịt.

Thậm chí cả bàn tay cầm kiếm của hắn cũng dễ dàng xuyên qua thân thể Viêm Hoằng Nghị.

“Tàn ảnh?!”

Trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.

Mà sau khi tàn ảnh bị xé rách, Viêm Hoằng Nghị thật sự đã lộ ra ở phía sau.

Khoảng cách đối phương đang đứng đúng lúc nằm bên ngoài phạm vi công kích vừa rồi của Lâm Lăng, cứ như đã sớm tính kế sẵn.

Phanh!

Trong chớp nhoáng, Lâm Lăng không chút tạm ngừng, chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể đột nhiên bật về phía sau giống như lò xo.

“Thoát được à.” Viêm Hoằng Nghị cười lạnh một tiếng, thân thể chợt di chuyển, giống như diều hâu săn mồi mà lao về phía Lâm Lăng.

Hắn cũng không vận dụng bất cứ vũ khí nào, trực tiếp tung tay phải ra.

Chỉ thoáng chốc, linh khí thiên địa xung quanh gào thét, trong mấy phút ngắn ngủn mà trên đỉnh đầu Lâm Lăng đã ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ màu đen, tràn ngập dao động năng lượng khủng bố.

Oanh ——!

Bàn tay khổng lồ màu đen kia trực tiếp làm nổ không khí, chụp mạnh vào đầu Lâm Lăng.

Với uy thế hung hãn kia, dù là một tòa tháp sắt cũng sẽ lập tức bị nổ thành bột phấn!

Tốc độ bàn tay đó chụp xuống cực nhanh, hơn nữa mơ hồ ẩn chứa sức mạnh pháp tắc Hắc Ám, khiến cho tốc độ lui về phía sau của Lâm Lăng chậm đi rõ ràng.

Trong tình hình này, muốn an toàn rút lui thì gần như không thể.

Nếu không có chỗ nào để trốn thì chỉ có thể liều mạng!

Trong mắt Lâm Lăng nảy lên một tia hung ác, không lo lắng bị bại lộ thực lực nữa, hắn trực tiếp kích hoạt huyết mạch Long Viên và Long Linh trong cơ thể!

Chỉ thoáng chốc, khí tức cả người Lâm Lăng bỗng tăng vọt, lập tức mở ra trạng thái chiến đấu Long Hóa và vận dụng cả công pháp Cửu Phù Kiếm Quyết.

Phệ Long Kiếm trong tay hắn lập tức hiện ra từng phù văn kiếm quyết cực kỳ huyền ảo.

Mà sau khi chín kiếm phù hiện ra, linh khí thiên địa xung quanh cũng cuộn trào kịch liệt, điên cuồng hội tụ trên thân kiếm.

Thanh thế này cũng không yếu!

Sau đó mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Lăng bay lên không, chín kiếm phù lập tức mang theo một kiếm thế cuồn cuộn, hung hăng lao về phía bàn tay khổng lồ màu đen trên đầu.

“Rầm ——!”

Trong khoảnh khắc hai thế công va chạm, không gian xung quanh cứ như đọng lại, truyền ra tiếng nổ khiến người ta giật mình.

Sự đọng lại này kéo dài gần mấy phút.

Chỉ thấy kiếm khí Cửu Phù giữa không trung và bàn tay khổng lồ màu đen đều cùng nổ tung, đột nhiên tràn ngập ra từng luồng gió lốc năng lượng đáng sợ.

Trong khoảnh khắc luồng gió lốc này điên cuồng thổi quét, thi thể và gạch đá trên mặt đất xung quanh gần như bị quét ngang không còn gì sót lại!

Tuy Lâm Lăng gắng gượng chống đỡ được thế công này, nhưng cũng không phải không bị thương.

Dưới sự va chạm của năng lượng gió lốc, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Sau đó một tiếng ‘Phụt’ vang lên, hắn há mồm phun ra một ngụm máu, cả người cũng bị hất bay ngược ra sau.

Đùng!

Cuối cùng, thân thể Lâm Lăng đánh thật mạnh vào bức tường thành hoàng cung.

Bức tường kiên cố kia lập tức có dấu hiệu sụp đổ dưới cú va chạm này.

Không khó nhìn ra, dư chấn năng lượng mà hai thế công vừa rồi phóng ra có sức mạnh đáng sợ cỡ nào!

Mà Viêm Hoằng Nghị cũng liên tục lùi chừng hơn mười bước, sau đó thân thể mới ổn định lại được.

Tuy hắn không bị thương, nhưng lấy thực lực chiến sĩ cấp 9 mà lại bị một võ giả cấp 6 ép đến tình trạng này, hắn cũng không có tư cách để kiêu ngạo.

“Võ giả cấp 9 thật sự quá mạnh.”

Lâm Lăng chùi đi vết máu trên khóe miệng, cảm nhận thương tích trong cơ thể xong thì không khỏi âm thầm may mắn.

Sau khi mở ra hình thái Long Hóa, năng lực phòng ngự của thân thể trở nên rất biếи ŧɦái, nếu không thì sức mạnh vừa rồi cũng đủ làm hắn trọng thương không gương dậy nổi.

Mặc dù tình trạng lúc này cũng không quá tốt, nhưng ánh mắt Lâm Lăng lại không lộ ra chút chán nản nào.

Đây là lần thứ hai hắn giao đấu với võ giả cấp 9.

Lần trước là khi đối chiến với Tôn Mục ở cổ mộ, hắn gần như không có khả năng đánh trả.

Nhưng lần này, hắn đã có thể miễn cưỡng chống lại Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị có thực lực càng mạnh.

Tuy gian nan, nhưng tâm trạng lại cực kỳ vui sướng.

“Rắc rắc ~!”

Nhưng đúng lúc này, khi Lâm Lăng đứng lên, mặt nạ trên mặt hắn đột nhiên truyền ra một tiếng động rất nhỏ.

Ngay sau đó, một vết rách bắt đầu hiện lên trên mặt nạ kim loại, hơn nữa nhanh chóng lan tràn.

Rất nhanh vết rạn đã lan ra toàn bộ mặt nạ...

Chỉ nghe một tiếng ‘Phịch’ vang nhỏ.

Mặt nạ kim loại trên mặt Lâm Lăng đột nhiên tan vỡ, để lộ một khuôn mặt trẻ tuổi.

“Thích khách Minh Các này thật trẻ tuổi!”

“Hả, sao dáng vẻ của hắn nhìn hơi quen mắt!”

Trong nhất thời, đa số mọi người trên đài cao đều tò mò nhìn về hướng bên này, liên tục kinh ngạc cảm thán.

Trong vòng chiến cách đó không xa, Tần Vũ, Cổ Vân Nhạc và cả Lôi Mông cũng chú ý tới phía bên này.

Mà khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Lăng, bọn họ lập tức ngây cả ra.

Ngay sau đó, ba người đều không hẹn mà cùng hít hà một hơi, trong mắt tràn đầy khó tin.

Lão đại!

Hắn là lão đại!!

Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc nhịn không được kinh ngạc hô lên.

Mà ánh mắt Lôi Mông lại lập tức trở nên nặng trĩu và phức tạp, bởi vì vừa rồi hắn ta còn bắn tên tấn công Lâm Lăng, thậm chí xuất hiện sát ý.

Nhưng hắn ta không ngờ thân phận thật sự của thích khách Minh Các này lại là lão đại nhà mình!

“Ta nhớ ra rồi, hắn là Lâm Lăng!”

“Cái gì? Chẳng lẽ là Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn! Kỳ tài võ đạo có được thiên phú tu luyện chung cực kia?!”

“Trời ạ, thì ra tên này che giấu thâm sâu đến như vậy!!”

Mà lúc này, những nhân sĩ quý tộc trên đài cao từng gặp qua Lâm Lăng cũng nhận ra hắn.

Khi thân phận của Lâm Lăng hoàn toàn bị phơi bày thì trong quảng trường lập tức vang lên một loạt tiếng xôn xao kinh ngạc.

Chỉ thoáng chốc, cả quảng trường chấn động!!!
Bình Luận (0)
Comment