Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 215

Phủ thành chủ, trong phòng hội nghị.

Cái bàn dài vốn được đặt trong sảnh để mở họp đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cái bàn cát quân sự.

Mô hình trên bàn cát là bố cục địa vực của toàn bộ lãnh địa Hỗn Loạn, lớn thì có núi non sông ngòi, nhỏ thì chi tiết đến con đường, cây cối. Mà bên cạnh con sông đối diện lãnh địa có cắm một cây cờ nhỏ màu đỏ, đó là vị trí hiện giờ của quân địch.

Lâm Lăng dùng linh lực làm bức thư trong tay lập tức hóa thành bột phấn.

Nội dung trong thư nhìn mặt ngoài như mời hắn đến trại địch để đàm phán, nhưng thật ra lại ẩn giấu thâm ý.

“Lĩnh Chủ đại nhân, cuộc đàm phán lần này tuyệt đối không có kết quả gì tốt.” Bạch Lân nhíu mày, thận trọng nói: “Nói không chừng là bọn họ đang cài bẫy.”

“Bạch tổng quản nói không sai, hơn nữa hiện tại lương thảo trong thành chúng ta rất dồi dào, cho dù bị vây thành cũng không cần lo lắng!”

Bọn Dương Võ và La Hán bên cạnh cũng bắt đầu thảo luận, hầu hết đều khuyên Lâm Lăng đừng tiến đến đàm phán.

Hiện giờ Lâm Lăng đã trở thành trụ cột của bọn họ, nếu như xảy ra bất trắc gì, lãnh địa sẽ biến thành năm bè bảy mảng giống như trước kia.

Lâm Lăng rất thản nhiên, sao lại không nhìn ra âm mưu của quân địch, giở mấy trò mèo này cũng chỉ xứng làm đội quân hạng ba mà thôi.

Sau đó Lâm Lăng chuyển mắt về hướng Bạch Lân, hỏi: “Điều tra được tư liệu thân phận của tướng lãnh quân địch chưa?”

Bạch Lân gật đầu, sau đó lấy ra ba tờ giấy dai, danh sách trên đó chính là tư liệu của tướng lãnh cao tầng lần này của quân địch.

Có một chủ tướng, hai phó tướng. Tư liệu rất chi tiết, không chỉ bối cảnh gia thế của bọn họ mà cả chân dung cá nhân cũng được khắc hoạ rõ ràng.

Lâm Lăng rất vừa lòng về điều này, tạm thời không đề cập tới những thông tin khác, chỉ cần có bức họa là có thể nhắm vào con mồi, đó mới là điểm mấu chốt nhất.

“La Hán, ngươi chuẩn bị trước một chút, triệu tập năm vạn binh lính, đêm nay tiến hành tập kích trong đêm.” Trong lúc suy tư, Lâm Lăng nhìn về hướng La Hán và ra lệnh.

“Tập kích trong đêm?” Nghe vậy, La Hán kinh ngạc, nhịn không được mà hỏi: “Lĩnh Chủ đại nhân, ý ngài là muốn tập kích quân địch vào đêm nay?”

“Đúng vậy, chủ động xuất kích còn hơn là ngồi chờ chết.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười mang đầy thâm ý.

Nghe thấy Lâm Lăng nói như vậy, đám người La Hán và Dương Võ đều cảm thấy hoang mang. Hiện giờ quân địch đến gần, biện pháp tốt nhất là phòng thủ thành trì, giữ vững ưu thế của mình.

Huống chi số lượng quân địch còn lên đến mười vạn.

Dù thật sự muốn áp dụng chiến lược tập kích trong đêm, nhưng số lượng cách nhau quá xa, năm vạn quân căn bản không có tác dụng bao lớn.

Nếu bị đánh trả ngược lại thì sẽ tổn thất nghiêm trọng!

“Đêm nay chờ mệnh lệnh của ta để hành động, tan họp!”

Nói xong, Lâm Lăng cũng không nhiều lời mà trực tiếp xoay người rời đi.

“Xem ra Lĩnh Chủ đại nhân đã mời người bạn thích khách của mình chuẩn bị ra tay vào đêm nay.”

Ánh mắt Bạch Lân chớp động, trong lòng đã đoán ra được kế hoạch đêm nay của Lâm Lăng.

...

Đêm thâm trầm.

Đêm đó, trên không trung của phủ thành chủ, hai bóng đen thật nhỏ bay nhanh ra ngoài.

Theo mệnh lệnh của Lâm Lăng, hai con động vật sát thủ Lang Vương và Kinh Kha lại chấp hành nhiệm vụ ám sát lần nữa.

Dựa vào thị giác dùng chung, Lâm Lăng chỉ huy từ đằng xa, thao túng hai con thú bay đến trại địch ngoại ô thành.

Trong trại địch, lính canh phụ trách đứng gác cũng không chú ý tới hai con động vật đã lẻn vào quân doanh.

Lúc này, ở khu vực bộ chỉ huy trung tâm trại địch, ba người đàn ông ăn mặc như tướng lãnh đứng chung quanh bàn cát quân sự, đang thương lượng chiến lược công thành.

Ba người này chính là chủ tướng và hai phó tướng của Lôi Hổ Quân.

Chủ tướng ‘Nghiêm Thạch’ có dáng người cường tráng, trên mặt có vết sẹo, là một võ giả cấp 8. Hai phó tướng thì đến tiêu chuẩn chiến sĩ cấp 7.

“Nghiêm tướng quân, Lôi Hổ Quân chúng ta muốn đối phó với một lãnh địa nho nhỏ là hoàn toàn dư dả, vì sao còn phải gọi Lĩnh Chủ kia ra đàm phán?” Một phó tướng trẻ tuổi trong đó cảm thấy rất khó hiểu nên hỏi.

“Đàm phán? Chẳng qua là một cách ngụy trang thôi.” Trên mặt Nghiêm Thạch lộ ra một chút khinh thường, âm trầm cười nói: “Ngày mai nếu hắn dám đến đàm phán thật thì chúng ta khiến hắn có đi mà không có về.”

“Cái này gọi là bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần gϊếŧ chết tên Lĩnh Chủ chó má Lan Lăng Vương kia thì lãnh địa Hỗn Loạn sẽ tự động sụp đổ!”

Nghe thấy lời này, hai phó tướng hơi giật mình, sau đó đôi mắt sáng ngời.

“Chiêu này của chủ tướng tuyệt không thể tả.” Hai người cùng âm trầm nở nụ cười.

“Cũng chưa biết chiêu này có thể dùng được hay không.” Khóe miệng Nghiêm Thạch nhếch lên một ý cười khinh miệt, nói: “Lôi Hổ Quân chúng ta có khí thế hùng hậu, Lĩnh Chủ nhỏ nhoi kia biết được thì chắc đã sợ nát gan, không dám ra khỏi thành đàm phán.”

Phó tướng trẻ tuổi gật đầu tán thành, nói: “Cũng đúng, chỉ một mảnh đất nhỏ bé thế này, với quân lực hùng mạnh của Lôi Hổ Quân chúng ta, không đến hai canh giờ là có thể công chiếm.”

“Đúng vậy, nếu đến trưa mai mà tên Lĩnh Chủ kia không xuất hiện thì lập tức suất quân tấn công!”

Khi nói chuyện, ánh mắt ba người đều nhìn về phía thành phố Hỗn Loạn trên sa bàn quân sự, cái nhìn lãnh lẽo âm u kia giống như đang quan sát một con sơn dương đợi làm thịt.

Không ngờ khi bọn họ nói chuyện, Kinh Kha đã sớm vận dụng trạng thái tàng hình để ẩn núp rình nghe được tất cả.

“Đây là chiến thuật?” Trong phủ thành chủ, trong đầu Lâm Lăng hiện ra tất cả hình ảnh và âm thanh Kinh Kha truyền về, hắn không khỏi lạnh lùng cười.

Muốn chơi chiêu Khương Thái Công câu cá, một vốn bốn lời, chiến thuật này thật quá thấp kém!

Khó trách chỉ có trình độ hạng ba ở đế quốc Tinh Vũ!

Đừng nói là trang bị và quân lực, chỉ nhìn chiến lược mưu trí của ba tướng lãnh này đã biết là một bãi bùn nhão.

Thậm chí Lâm Lăng hoài nghi, quân công của tên chủ tướng kia là dựa vào gia thế nên mới đi cửa sau leo lên chức vị này. Nếu không với sự hùng mạnh của đế quốc Tinh Vũ thì tại sao lại không có tướng tài.

“Mọi người đã nhiều ngày hành quân suốt đêm, cũng nên nghỉ tạm, ngày mai mới tiêu diệt lãnh địa Hỗn Loạn kia!” Nghiêm Thạch vung tay lên, tuyên bố tan họp.

Sau đó, ba người bọn họ trở lại lều trại của từng người, không có chút cảnh giác nào, rất nhanh đã truyền ra tiếng ngáy.

Hành động coi thường khi đánh trận này quá hợp ý của Lâm Lăng.

“Gϊếŧ chủ tướng trước rồi lại chém phó tướng!” Lâm Lăng trực tiếp hạ lệnh, sau đó đóng lại thị giác dùng chung.

Lấy kỹ xảo ám sát ngày càng tinh vi của Kinh Kha và Lang Vương, hoàn toàn dư sức để đối phó với mấy nhân vật nhỏ này.

Vèo!

Sau đó, Lâm Lăng lập tức hành động, thi triển ra ý cảnh của gió, đột nhiên bay về phía thành lâu. Dưới bầu trời đêm, chỉ thấy lúc này bên ngoài tường thành đã có năm vạn tướng sĩ vũ trang đầy đủ tập hợp chờ đợi mệnh lệnh.

Một luồng sát khí nghiêm trang mơ hồ tràn ngập ra trong quân đội!

“Lĩnh Chủ đại nhân tới!” La Hán ngẩng đầu, lập tức phát hiện một bóng đen bay tới.

“Có thể bắt đầu rồi.” Lâm Lăng nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt nói.

Tiếng nói không lớn, nhưng dưới sự thêm vào của linh lực thì lại vang lên rõ mồn một trong tai mỗi một sĩ binh.

Ngay lập tức, ánh mắt của đông đảo tướng sĩ trở nên lạnh thấu xương, họ im lặng hành lễ.

Ngay sau đó, dưới sự của dẫn dắt của hai người La Hán và Dương Võ, năm vạn quân lặng lẽ hành động.

Vì giữ lại thể lực, quân đội của lãnh địa Hỗn Loạn đều mặc quần áo nhẹ nhàng ra trận trong lần tập kích đêm khuya này.

Được bóng đêm yểm trợ, bọn họ nhanh chóng tới gần trận doanh của quân địch.

“Nghĩ Hoàng, ngươi cũng nên hành động.” Tiếng nói lạnh nhạt của Lâm Lăng vang lên, sau đó Nghĩ Hoàng đột nhiên xuất hiện.

Chỉ thoáng chốc, mặt đất vùng ngoại ô bỗng cuộn trào kịch liệt. Lớp đất mấp máy, từng con kiến màu đỏ rực bắt đầu tràn ra.

Đây là đại quân sủng vật của Lâm Lăng, Hỏa Văn Nghĩ.

Thấy tình cảnh này, ánh mắt Bạch Lân chớp động, trên mặt dâng lên một tia kích động, có đàn Hỏa Văn Nghĩ này trợ giúp thì cuộc tập kích hôm nay như hổ thêm cánh!

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, đại quân kiến bỗng hành động.

Chúng lập tức đuổi theo quân đội của La Hán với tốc độ cực nhanh.

May mà trước đó bọn họ đã biết Lĩnh Chủ đại nhân thu phục Hỏa Văn Nghĩ, nếu không nhìn thấy đàn kiến với số lượng khủng bố như vậy thì nhất định sẽ khϊếp đảm kinh hoàng.
Bình Luận (0)
Comment