Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 272

Bởi vì hắn phát hiện, ở trên đồng bằng phía xa xa, có một tòa phế tích đứng sừng sững giống như một di tích cổ xưa.  

Tuy quy mô trông khổng lồ như vậy, nhưng không giống thành trì cho lắm, mà ngược lại càng giống địa bàn của một thế lực nào đó.  

Đưa tầm mắt ra xa hơn, các loại kiến trúc cổ xưa đầy khí thế kéo dài không dứt, lan tràn đến cuối tầm mắt, làm cho người nhìn không khỏi vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.  

Một thế lực lớn mạnh cỡ này, ở thời kỳ Viễn Cổ, chắc chắn là có thể xem như là một ‘quái vật’ khổng lồ cấp bậc có sức ảnh hưởng cực khủng bố.  

So với thế lực như Điện Tông, chỉ sợ cũng không hề thua kém.  

Ánh mắt Lâm Lăng hơi suy tư, di tích Viễn Cổ tầm cỡ này, có thể tồn tại qua những năm tháng dài đằng đẵng như vậy, cũng không biết trong đó đã chôn vùi bao nhiêu trân bảo, chờ đợi một ngày gặp lại mặt trời!  

Mà giờ phút này, trong tầm mắt Lâm Lăng có thể nhìn thấy trên vùng đất trước mắt, cũng có không ít bóng đen nhỏ, đang nhanh chóng di chuyển về phía di tích viễn cổ kia.  

Những bóng đen nhỏ bé kia, rõ ràng chính là những người dự thi tiến vào chiến trường viễn cỗ.  

Hiễn nhiên, bọn họ cũng đang đổ xô vào các bảo bối trong di tích.  

Trong lòng suy nghĩ, đương nhiên là Lâm Lăng sẽ không cam lòng tuột lại phía sau, lập tức thi triển Du Long Bộ, nhanh chóng chạy về phía trước...  

Trên mặt đất diện tích rộng lớn xuất hiện càng ngày càng nhiều bóng dáng nhân loại. Bọn họ lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, cứ như sợ mình rớt lại phía sau nên điên cuồng chạy về hướng di tích viễn cổ.  

Mọi người đều ảo tưởng về những loại bảo tàng khó dự đoán được giá trị, tạm thời vứt hết chuyện cạnh tranh trong cuộc thi Bách Viện ra sau đầu.  

Mà lúc này Lâm Lăng cũng trở thành một thành viên trong đại quân tìm kiếm bảo vật kia.  

Được thân pháp Du Long Bộ phụ trợ, tốc độ của hắn vượt xa những người khác, rất nhanh đã đuổi kịp nhóm người cạnh tranh phía trước.  

Bởi vì mọi người đều cảnh giác nên trong lúc chạy vội, ai cũng ăn ý mà duy trì khoảng cách nhất định, tránh sinh ra tranh chấp.   

Nếu bảo vật bị người khác nhanh chân giành được thì dù giành chiến thắng trong cuộc thi cũng sẽ cảm thấy rất tiếc nuối!  

Cứ như vậy, cả quá trình hầu như không ai chiến đấu trên đường chạy, mục tiêu duy nhất của bọn họ chính là mau chóng đến được di tích viễn cổ, đạt được bảo tàng trong đó trước!  

Nhưng tới lúc đó cũng không thể tránh khỏi một trận đấu tàn khốc!  

Khi di tích viễn cổ càng ngày càng gần, cảm xúc chấn động trên mặt mọi người cũng càng rõ ràng hơn.  

Nhìn quần thể kiến trúc khổng lồ đến khó có thể nhìn thấy điểm cuối, trong mắt Lâm Lăng cũng hiện lên sự kinh ngạc cảm thán không che giấu được.  

Quy mô như vậy thật sự sánh ngang với một quốc gia cỡ nhỏ, diện tích rộng lớn đến mức dù mọi người tràn vào bên trong thì trong thời gian ngắn cũng không thể thăm dò hết địa hình nơi này được.  

Khi đến bên cạnh khu vực di tích, Lâm Lăng đột nhiên dừng bước. Những người khác cũng sôi nổi ngừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước.  
Bình Luận (0)
Comment