Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 389

Nhưng khi đài chiến đấu của họ chậm rãi tới gần, khí thế của hai người lập tức héo xuống như trái cà tím phơi sương.  

“Không thể nào, mau cút đi!” Tần Vũ bắt đầu trách mắng.  

“Ta cũng không muốn thấy huynh, mau cút qua một bên đi.” Cổ Vân Nhạc lạnh mặt đi, cũng lên tiếng chửi rủa.  

Mà trong tiếng chửi mắng đó, một cảnh tượng mang tính hài kịch lại xảy ra lần nữa. Chỉ thấy hai đài chiến đấu đột nhiên chấn động một chút, sau đó lại chậm rãi tách rời nhau ra.  

Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc liếc nhau, đều thầm thở phào nhẹ nhàng.  

“Hai tên ngốc này.”  

Nhìn tình cảnh này, Lâm Lăng cười khẽ lắc đầu, sau đó không để ý nữa mà chuyển mắt về hướng đài chiến đấu đang đến gần hắn cách đó không xa.   

Trên đài chiến đấu đó có một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng.  

Trước người nàng có một cây đàn cổ, dung nhan xinh đẹp, mặt mày như tranh vẽ, lộ ra khí chất xuất trần không dính khói lửa phàm tục.  

“Cơ Sương! Đối thủ của nàng là lão đại! Vì sao không phải ta!”  Tần Vũ vẫn luôn âm thầm chú ý nữ tử mặc áo trắng, thấy thế thì lập tức bất bình kêu lên.  

Vẻ mặt kia như thể rất coi trọng nữ tử mặc áo trắng, tính mượn cơ hội chung đài này để ‘bắt’ lấy, không ngờ cuối cùng lại không như mong muốn.  

Sau đó chỉ nghe một tiếng ‘phanh’ vang lên.  

Hai đài chiến đấu va chạm ầm ầm, trực tiếp sáp nhập lại với nhau.  

Lâm Lăng tập trung quan sát, tò mò đánh giá nữ tử trước mắt. Trên người nàng mang theo một dao động đặc thù, không mang theo vẻ đẹp mềm mại của nữ tử.  

Trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một cảm giác lạnh lẽo thanh cao, cảm giác lạnh nhạt như ngăn cách với thế nhân. Đa số người mang khí chất này đều có tính cách kiêu ngạo, hạng người tầm thường hoàn toàn không thể khiến nàng để ý.  

Lâm Lăng dời mắt xuống, nhìn về phía huy chương học viện trước ngực Cơ Sương.   

Đó là một hình thêu lấy hình chiếc đàn làm chủ thể - Học viện Cầm Linh.  

Thấy thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kỳ dị.  

Hắn từng nghe nói đến học viện này, căn cơ của nó thuộc dạng đứng đầu trong đông đảo học viện, từ trước đến nay luôn làm việc rất kín tiếng, viện sinh cũng tương đối ít.  

Nhưng mỗi một viện sinh mà học viện Cầm Linh tuyển nhận đều có cầm thuật tinh vi, công pháp võ học tu luyện cũng quỷ dị khó lường, rất khó giải quyết.  

Nữ tử mặc áo trắng tên là Cơ Sương trước mắt có thể bước đến đài chiến đấu cấp bậc này thì thực lực không thể khinh thường.  

Cơ Sương nhíu đôi mày liễu lại, sự lạnh lẽo trong mắt lại tăng thêm vài phần. Bởi vì tuy cái Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào chỉ là huy chương học viện, nhưng nó lại trùng hợp nằm ở vị trí nhạy cảm của nàng.  

Bầu ngực nổi bật kia cũng cực kỳ thu hút ánh nhìn, Cơ Sương thường xuyên trải qua chuyện này, lúc này cũng khó tránh khỏi hiểu lầm Lâm Lăng.  

Nhưng tố chất của nàng rất tốt, chỉ mềm nhẹ mà nói: “Học viện Cầm Linh, Cơ Sương.”  

“Học viện Thiên Diễn, Lâm Lăng.” Lâm Lăng mỉm cười gật đầu.  

Nghe vậy, trong mắt Cơ Sương hiện lên một tia kinh ngạc, dùng ánh mắt lạnh lẽo thanh cao đánh giá Lâm Lăng thêm vài lần.  

Tuy trước đó có nghe về đồn đãi của Lâm Lăng, nhưng Cơ Sương cũng không nhiều lời.  

“Mời ngươi nghe một khúc đàn của ta.”  

Nói xong, dáng người yểu điệu của Cơ Sương chậm rãi cố định lại, ngón tay ngọc thon dài khẽ vuốt lên dây đàn. Sau đó, tiếng đàn trong trẻo dễ nghe vang lên du dương trên đài chiến đấu.  

Từng âm tiết lọt vào tai, làm lòng người say mê. 
Bình Luận (0)
Comment