Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 432

Lập tức, hai mươi chiếc Linh Dương Pháo bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ năng lượng, toàn bộ sáng lên rực rỡ.  

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm...!!!  

Phù văn hơi chuyển động, một đường đạn pháo thật lớn, điên cuồng b ắn ra.  

Uy lực của Linh Dương pháo vô cùng mạnh mẽ, năng lượng dao động kh ủng bố có thể nói là một mối uy hiếp thật lớn đối với tu vi hiện giờ của Viêm Huyền Nghị.  

Hắn ta nhíu mày, nào dám tùy ý để đạn pháo bắn vào thân thể.  

"Keng——!"  

Lập tức, một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện trên tay Viêm Huyền Nghị. Vô số đạo kiếm khí kích động trào ra, hung hăng ngăn cảng những luồng đạn pháo kia.  

Bang bang!!!  

Tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời.  

Một luồng năng lượng mạnh mẽ trút xuống, trực tiếp va chạm mạnh tới mức Viêm Huyền Nghị bị văng ngược ra xa, cuối cùng nặng nề nện xuống mặt đất phía dưới.  

Nhận thấy được tình huống phía sau, bóng người cường giả áo đen chợt dừng lại, muốn ra tay ngăn cản.  

Nhưng mà rất nhanh đã bị Viêm Huyền Nghị ngăn lại.  

“Sư phụ, không cần để ý tới ta, xin người hãy giúp ta giết thằng nhãi kia!” Ánh mắt Viêm Huyền Nghị loé lên tàn nhẫn, lau sạch máu tươi vừa chảy ra trên khóe miệng, vẻ mặt oán hận lớn tiếng nói.  

"Nếu ngươi đã muốn như thế, vi sư sẽ giúp ngươi chặt đứt Tâm Ma này." Nghe vậy, cường giả áo đen âm thầm thở dài.  

Ông ta nhìn ra được, trải qua mấy lần bại trong tay Lâm Lăng, nội tâm Viêm Huyền Nghị đã sinh ra Tâm Ma.  

Mặc dù Viêm Huyền Nghị là võ tu có thiên phú cực tốt, nhưng dưới ảnh hưởng của Tâm Ma, chắc chắn sẽ không cách nào đạt được thành tựu lớn gì trong võ đạo.  

Sau đó, người đàn ông áo đen cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt tập trung vào bóng lưng Lâm Lăng đang chạy về phía khu rừng, ông ta bắt đầu dùng một loại tốc độ cực nhanh, phóng mình đuổi theo.  

Tốc độ của võ giả Thánh Vực Cảnh nhanh đến kinh người.  

Trong vài giây ngắn ngủi đã lướt gần tới Lâm Lăng, khoảng cách chỉ còn khoảng hơn mười mét.  

“Nhất định phải kiên trì thêm một lúc nữa!”  

Khi cường giả áo đen đuổi sắp tới, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, nhìn núi rừng phía trước, vẫn còn xa lắm mới tới.  

Hành vi này của hắn, bề ngoài nhìn như đang bỏ trốn nhưng thật ra là hắn có ý đồ khác.  

Đối mặt với cường giả Thánh Vực, cho dù là huy động hết quân lực của Lãnh địa Hỗn Loạn cũng phải trả một cái giá không nhỏ mới có thể đánh lui đối phương.  

Chỉ có sử dụng hệ thống sủng vật, mới có thể ép tổn thất giảm xuống mức thấp nhất.  

Nhưng ở cửa thành, quần chúng vây xem rất nhiều, trong đó còn lẫn tai mắt của các thế lực khác. Vì tránh cho đám sủng vật hệ thống bị phơi bày, chỉ còn cách giả vờ chạy trốn, dẫn vị cường giả Thánh Vực kia tiến vào rừng, khi đó sẽ có thể chiến đấu mà không cần kiêng dè gì nữa!  

“Nghĩ Hoàng, ngăn cản ông ta!”  

Lâm Lăng thầm niệm, Nghĩ Hoàng lập tứ phóng ra từ trong không gian sủng vật hệ thống, toàn thân rực lửa, trực tiếp nhào về phía cường giả áo đen sắp đuổi tới. 
Bình Luận (0)
Comment