Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 470

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, thanh niên mặc đồ đen hung ác mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái, sau đó xoay người, lập tức đi ra khỏi đám người, không muốn nói chuyện tiếp nữa.  

Ba người Tần Vũ vừa đến bên cạnh, đúng lúc cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc giữa Lâm Lăng và thanh niên mặc đồ đen kia.  

“Lão đại, tên kia là ai?” Tần Vũ tò mò hỏi.  

“Nghe hai người nói chuyện thì hình như có thù hận gì đó.” Cổ Vân Nhạc cũng cảm thấy thật khó hiểu.  

Lôi Mông nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bóng dáng thanh niên mặc đồ đen rời đi, bình tĩnh nói: “Tuy không quen biết hắn, nhưng cảm thấy ánh mắt hắn có hơi quen, rất giống một người.”  

Lâm Lăng đưa mắt nhìn về phía Lôi Mông, cố ý hỏi: “Lão tam, ngươi cảm thấy giống ai?”  

Lôi Mông hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Tam hoàng tử, Viêm Hoằng Nghị.”  

Lâm Lăng cười lạnh một tiếng: “Không sai, chính là hắn.”  

Gì?!  

Nghe thấy lời này, ba người bọn Tần Vũ đều hết sức kinh ngạc.  

“Sao có thể? Tuy Viêm Hoằng Nghị đáng ghét, nhưng hóa thành tro thì ta cũng nhận ra dáng vẻ của hắn, sao lại trở nên anh tuấn trẻ tuổi như vậy được!” Tần Vũ lắc lắc đầu, lập tức gạt bỏ.  

“Lão đại, huynh đang nói giỡn với chúng ta đúng không?” Cổ Vân Nhạc ngượng ngùng cười, hiển nhiên cũng cảm thấy việc này thật sự không thể tưởng tượng.  

Lâm Lăng hạ giọng, trực tiếp kể lại những chuyện có liên quan đến Viêm Hoằng Nghị. Nghe xong câu chuyện của Lâm Lăng, vẻ khiếp sợ trên mặt ba người càng thêm nồng đậm.  

“Thì ra lĩnh chủ giả lần trước chính là hắn.” Ánh mắt Tần Vũ hơi đanh lại, khi nhìn về phía bóng dáng Viêm Hoằng Nghị, trong mắt dâng trào sự sắc lạnh.  

Cho dù là chính biến hoàng cung lần trước hay là hàng giả sau đó, đến hiện tại tiến vào Điện Tông, hành vi nào của hắn ta cũng mang đến uy hiếp tiềm tàng cực lớn cho Lâm Lăng. Tần Vũ không thể chịu được việc huynh đệ mình liên tục bị một con rắn độc nhìn chằm chằm không buông!  

“Đừng xúc động, sớm muộn gì giữa ta và hắn cũng phải có hồi kết.” Lâm Lăng lạnh lùng thản nhiên mà nói: “Nhớ kỹ, mạng của hắn là thuộc về ta.”  

Nghe vậy, bọn Tần Vũ im lặng không nói, họ quen biết Lâm Lăng nhiều năm, sao lại không biết dụng ý của hắn, hắn chỉ lo lắng họ tìm Viêm Hoằng Nghị tính sổ rồi bị cắn ngược một ngụm mà thôi.  

“Ha hả, những hạt giống năm nay cũng không tồi.” Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền đến từ trên không quảng trường.  

Tiếng nói đột nhiên vang lên lập tức khiến mọi người trong quảng trường sôi nổi nâng mắt lên. Chỉ thấy trong hư không quảng trường, chín bóng dáng đang đứng lơ lửng trên không, khí thế cũng tương đối bất phàm.  

Tầm mắt của Lâm Lăng bọn họ nhìn quét qua những người đó một phen, cảm nhận được một dao động khí tức mạnh mẽ cực đoan.  

Thấy họ ăn mặc khác nhau, hẳn là chín trưởng lão tiếp đón của Cửu Đại Điện Tông.  

“Nghe nói bốn người đứng đầu trong cuộc

Bình Luận (0)
Comment