Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 510

"May mắn nhờ có hệ thống mà học được võ học Thánh hoá, nếu không thật sự khó có thể ngăn cản một chiêu vừa rồi."  

Ánh mắt Lâm Lăng khẽ nâng lên, nhìn về phía Hồng Dương ở xa xa cũng không tốt lắm, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.  

"Chỉ là một võ giả cấp 9, làm sao có thể tu luyện được võ học Thánh hoá?!” Giờ phút này sắc mặt Hồng Dương tái mét, trong lòng là một mảnh nghi ngờ.  

Mà vì không muốn bị mất mặt mà hắn ta mạnh mẽ kìm chế khí huyết đang dâng trào trong cơ thể. Ngoài mặt nhìn như bình an vô sự, nhưng thương tích trong cơ thể chỉ sợ còn nặng hơn so với Lâm Lăng một chút.  

"Cái này... Không phải giả vờ đâu đúng không?"  

Sau khi sóng yên biển lặng, vẻ mặt mấy đệ tử ngoại điện kia đều hiện lên khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn hai bóng dáng đã lùi về phía sau. Biểu cảm kinh ngạc này của bọn họ rõ ràng xuất phát từ hành động của Lâm Lăng.  

Khi hắn sử dụng ám khí kì dị tập kích Hồng Dương, chính là thủ đoạn mượn lực bên ngoài, họ miễn cưỡng có thể chấp nhận được.  

Nhưng mà, lúc này Lâm Lăng hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân để ngăn cản đòn tấn công từ võ học Thánh hoá của Hồng Dương.  

Tình huống như này, đã làm đảo lộn quan điểm trước kia của bọn họ đối với sự chênh lệch giữa các cảnh giới!  

"Phanh phanh!!"  

Bất ngờ thân hình hai người đột nhiên lao lên, lần thứ hai quyết chiến.  

Dựa vào năng lượng Thánh Vực, Hỏa Diễm Linh Anh, Lâm Lăng vẫn còn có thể chiến đấu với Hồng Dương thêm một lúc nữa.  

"Không ngờ lão đại lại lợi hại như vậy." Bên cạnh, ánh mắt Lôi Mông khẽ chớp, trong mắt hiện lên kinh ngạc.  

"Xem ra, ta cũng không thể nào giấu diếm thực lực nữa rồi." Trong lòng hắn khẽ rùng mình, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.  

Nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy con ngươi trong mắt hắn, phát ra ánh sáng màu đỏ thoát ẩn thoát hiện, mơ hồ ngưng hiện ra một hình ảnh phượng hoàng lửa.  

Cùng lúc đó, linh lực hỏa hệ trong huyệt hải đan điền của Lôi Mông đang dùng một tốc độ k hủng bố, điên cuồng tăng lên!  

"A…a!"    

Tuy nhiên, ngay khi Lôi Mông đang muốn bùng nổ. Thi bất ngờ có một tiếng thét kinh hoàng đột ngột vang lên.  

Mọi người nhanh chóng nhìn kĩ, chỉ thấy Hồng Dương đang kịch liệt chiến đấu thì đột nhiên lùi lại liên tục, năm ngón tay trên bàn tay phải đã mất đi một ngón, máu tươi chảy xuống ròng ròng.  

Hơn nữa vết thương trên ngón tay đứt gãy, đang dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hiện ra hoa văn màu đen quỷ dị bắt đầu lan rộng ra. Dấu hiệu này, chắc chắn là bị trúng độc!  

Từ miệng vết thương có thể thấy là do một loại vũ khí sắc bén gây ra.  

Nghĩ như vậy, vẻ mặt mọi người hiện rõ ngạc nhiên, ánh mắt chuyển hướng về Phệ Long kiếm trong tay Lâm Lăng.  

Chẳng lẽ thanh kiếm kia có độc?! Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.  

Bởi vì từ đầu đến cuối, bọn họ đều chưa từng nhìn thấy cảnh Lâm Lăng dùng kiếm chém đứt ngón tay của Hồng Dương.  

Huống hồ toàn bộ quá trình chiến đấu, bởi vì tu vi chênh lệch, Hồng Dương vẫn chiếm thế thượng phong căn bản không có khả năng bị Lâm Lăng làm bị thương.  

Nghe tiếng bàn luận xung quanh, khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên hiện lên một nụ cười lạnh như băng.
Bình Luận (0)
Comment