Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 597

Diện tích của Đào phủ rất rộng nên muốn đến được thư phòng cần phải đi qua một hành lang dài. Trên đường đi, các hộ vệ của gia tộc đi tuần tra xung quanh đều cung kính hành lễ với Đào Bằng. Lâm Lăng có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của từng hộ vệ này, đa số bọn họ đều là võ giả đạt tới cảnh giới Thánh Vực! Đối với chuyện này, Lâm Lăng không khỏi sửng sốt. Chẳng trách Đào gia có thể xếp vào hàng ngũ gia tộc võ lâu đời đứng đầu, chỉ dựa vào những hộ vệ đạt cảnh giới Thánh Vực này thôi cũng đã đủ để thấy được sự mạnh mẽ rồi.  

Cứ như vậy, cả hai yên lặng bước đi, kẻ trước người sau.  

Không bao lâu sau, Lâm Lăng đã đi theo Đào Bằng tới thư phòng ở nội viện. Khí thế trong đó còn mạnh mẽ hơn cả những thư phòng mà Lâm Lăng đã từng nhìn thấy. Trên giá không dùng để đặt sách mà đều là những khối ngọc giản cổ. Muốn tìm tư liệu theo cách này sẽ nhanh hơn, chỉ cần phóng ra linh thức thì tất cả các thông tin sẽ truyền luôn vào trong não.  

“Không cần quá câu nệ đâu.”  

Đào Bằng ngồi ở vị trí chủ vị chính giữa, ông ta có ý bảo Lâm Lăng ngồi xuống. Lâm Lăng cũng không khách khí mà bình tĩnh ngồi xuống.  

“Ta không muốn nói nhiều nữa, hai đứa định bao giờ thành thân đây?”  

Đào Bằng nhìn Lâm Lăng với vẻ nghiêm túc, ông ta hỏi.  

“Chỉ cần nàng ấy đồng ý thì lúc nào cũng được, ta có thể chờ.”  

Lâm Lăng cười nhạt.  

Hắn biết hiện tại Đào Linh chưa nảy sinh tình cảm với hắn nên chuyện thành thân là không thể nào. Vì thế khi nói ra lời này, Lâm Lăng rất tự tin và đá luôn vấn đề này sang cho Đào Linh. Dù sao nàng cũng lấy hắn ra làm bia đỡ nên chuyện dọn dẹp để cho đối phương tự giải quyết. Tuy nhiên hành động này trong mắt Đào Bằng lại có ý nghĩa khác.  

“Tốt, rất có trách nhiệm!”  

Đào Bằng khen ngợi, ông ta rất tán thưởng đối với hành động tôn trọng con gái mình của Lâm Lăng.  

“Từ xưa đến này, chuyện hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ.”  

Sau khi cân nhắc một lúc, Đào Bằng bình tĩnh nói: “Mẹ của Linh Nhi mất sớm nên ta hoàn toàn nắm quyền đối với việc thành thân của nó.”  

“Từ thời viễn cổ tới nay, dòng họ Đào thị cũng coi như là có chút lai lịch.”  

“Chưa nói tới Phong Linh Tông, ngay cả Bát đại Điện Tông khác cũng chừa cho chúng ta ít mặt mũi.”  

Ông ta bình tĩnh nhìn Lâm Lăng, trịnh trọng nói: “Nói với ngươi nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ vì một mục đích.”  

“Đó là ngươi có đồng ý ở rể tại Đào phủ không?”  

Nghe được lời này, ánh mắt Lâm Lăng tối sầm lại. Hai chữ ở rể chính là nút thắt trong lòng hắn.  

“Thật xin lỗi, không thể được.”  

Lâm Lăng lắc đầu nói thẳng.   

Trông thấy Lâm Lăng từ chối thẳng thừng như vậy, vẻ ân cần ban đầu trên mặt Đào Bằng lập tức biến mất. Uy thế của người làm tộc trưởng của Đào thị cũng bắt đầu lộ ra.  

“Ngươi cảm thấy với thân phận và địa vị hiện tại của ngươi, ngươi có khả năng gì để khiến cho Linh Nhi có một cuộc sống tốt hơn?”  

Đào Bằng nhìn với ánh mắt thâm thúy, nghiêm mặt hỏi.  

Lâm Lăng im lặng không phản bác. Hắn hiểu rằng đây là sự quan tâm, lo lắng của một người cha dành cho con gái mình. Hơn nữa, quả thực thực lực hiện tại của hắn chỉ giống như một hạt cát nhỏ trong khu vực của Cửu đại Điện Tông. Lần trước khi hắn bị Ngô Phong của Hắc Ám Điện Tông truy sát, nếu như không có sự xuất hiện đúng lúc của Vệ Bình thì tất nhiên hắn sẽ ở trong tình trạng lành ít dữ nhiều. Có điều mặc dù lần này hắn chỉ là diễn kịch với Đào Linh nhưng tôn nghiêm của một người đàn ông không thể chịu sự khuất phục được. 
Bình Luận (0)
Comment