[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 4

Giới Viện cảm thấy rất kỳ quái, độc của y không phải còn chưa được giải trừ hoàn toàn sao? Thế nào lại…

.

Thiếu niên đột nhiên lật thân thể vô lực của hắn lại, khuôn mặt mỹ lệ kia càng tiến sát vào hắn, đôi mắt tràn đầy dục hỏa chăm chú quan sát khiến hắn có cảm giác như đang bị thiêu đốt. Sau đó, y liền mở rộng hai chân hắn đến mức cực đại. Hậu huyệt liên tục mở ra đóng lại như đang mời gọi y tiếp tục tiến vào, dịch thể cùng tơ máu cũng theo những chuyển động đó mà chảy xuống mặt đất. Thiếu niên không chút do dự tiếp tục tiến nhập, y vừa luật động vừa khiến cho khuôn mặt của Giới Viện bị khóa chặt trên mặt đất, bị bắt phải nhìn thẳng vào y.

.

Hóa ra là y có mục đích này, định làm nhục hắn sao? Giới Viện quay đầu đi, nhưng lại thành đối mặt với tượng phật trang nghiêm. Phật tổ Như Lai hình như đang cúi xuống nhìn hắn, nhìn hắn làm ra hành vi dơ bẩn man rợ này trước mặt Người. Giới Viện thống khổ nhắm mắt lại, thân thể liên tục run rẩy, không rõ là vì dục vọng hay là vì nỗi đau đớn tận tâm can này của hắn.

.

Thiếu niên kia cũng không để cho hắn quay đầu sang hướng khác, vươn tay nắm lấy cằm hắn, bắt hắn phải nhìn thẳng vào mình.

.

Y còn muốn như thế nào nữa? Giới Viện cắn môi dưới, nhắm mắt lại không muốn nhìn tiếp, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt hắn.

.

Thiếu niên kia đột nhiên rùng mình một cái, y đã gặp qua vô số mỹ nhân, nam nữ đều có, nhưng mị thái khi giao hoan lại hoàn toàn không bằng nam nhân trước mắt này. Không ngờ một người xuất gia lại có thể mang lại cho y khoái cảm tột đỉnh như vậy. Y nhìn kỹ lại nam nhân này một lần nữa, dáng người to lớn, da thịt màu đồng, khỏe mạnh mà rắn chắc. Ánh mặt trời chiếu lên thân thể hắn, những giọt mồ hôi dưới ánh nắng trở nên vô cùng lấp lánh rạng rỡ, ôn hòa chứ không chói mắt. Mày kiếm nhíu chặt biểu thị sự không cam lòng của hắn, mà ánh mắt mông lung mờ mịt lại bán đứng hoàn toàn xúc cảm của hắn. Thân thể đã thoát khỏi sự khống chế của ý thức, khát vọng nguyên thủy của con người, tuyệt nhiên bất đồng với phản ứng của lý trí. Tất cả những điều đó tạo nên sự yêu mị phong tình của hắn, khiến cho người khác bất tri bất giác mà phạm tội.

.

Một suy nghĩ không tên chợt lóe lên trong lòng y, giống như lưu quang vụt qua, khó có thể nắm lấy. Thiếu niên lắc đầu, mặc kệ tất cả đi, trước tiên cứ phải tập trung dập tắt dục hỏa hiện tại đã.

.

Mặt trời đang khuất núi, ánh sáng nhàn nhạt hắt vào ngôi miếu đổ nát, mơ hồ hiện ra một người, không, là hai người. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra hai người đó đang vận động rất kịch liệt, đâu đó còn vang lên tiếng rên rỉ không ngừng, có thể khiến người ta tưởng tượng được tình hình chiến đấu trong đó có bao nhiêu kịch liệt.

.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, hai người đồng thời đạt được cao trào. Thiếu niên thỏa mãn thở hổn hển, từ từ rút ra khỏi mật huyệt đã khiến y đến cao trào không biết bao nhiêu lần. Huyệt khẩu vẫn mở rộng như cũ không thể khép lại, người nằm dưới thân ycũng vì lạnh lẽo mà co quắp lại. Thấy vậy, trong lòng y nhói lên một cảm giác thương tiếc. Y nhẹ nhàng buông chân hắn xuống, đang định đứng lên đi tìm hỏa chiết không biết đã rơi ở đâu thì cảm thấy hai chân của y cũng đã tê cứng lại. Thiếu niên thầm cười tự giễu, cư nhiên lại làm chuyện đó đến mức độ này, chỉ mong độc tính của Nhất dạ tiêu hồn đã hoàn toàn được giải trừ. Vì vậy liền dứt khoát đi tìm hỏa chiết. Một lát sau thì tìm được ở gần đó, cũng tìm được một đoạn nến ngắn ở dưới chân tượng phật, mặc dù rất bẩn nhưng vẫn còn dùng được.

.

Giới Viện mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là thân thể thon dài của thiếu niên kia, trong ánh nến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn ngực thanh mảnh của y. Còn cái thứ đang loang lổở trước ngực hắn không thể nghi ngờgì nữa, chính là bạch dịch của hắn… Có lẽ là lúc cao trào đã bắn ra. Nghĩ đến đây, Giới Viện mất hứng khép chặt hai hàng mi. Sau này, hắn làm sao có thể tiếp tục ở nơi cửa Phật nữa đây?

.

Lúc này, thiếu niên kia đang quan sát khắp nơi ở trong miếu. Nơi đây không có củi lửa, mà bên ngoài miếu là rừng rậm hắc ám, nếu đi loạn chắc chắn sẽ lạc đường. Y lập tức âm thầm lắc đầu, cầm lấy y phục gần như đã rách nát hết của hai người và tay nải đến gần Giới Viện, lộn ngược y phục lại rồi mặc vào người cho hắn.

.

Giới Viện kinh hãi giật mình, sợ bản thân trông gà hóa cuốc: “Ngươi làm cái gì vậy?”

.

Thiếu niên kia làm ra vẻ mặt tươi cười vô hại nói: “Ban đêm lạnh, ta sợ ngươi bị phong hàn…”

.

“Muốn chết sao, có lộn lại cũng không sạch sẽ!” Ngữ khí của Giới Viện lúc này có chút tức giận.

.

Nghe vậy, thiếu niên kia liền trầm xuống. Không hiểu sao đột nhiên y lại cảm thấy buồn bã như vậy, nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Người xuất gia tứ đại giai không, thân thể bất quá chỉ là nơi trú ngụ của linh hồn mà thôi, nói như thế là ý gì thì người xuất gia như ngươi chắc là phải thấu triệt hơn phàm nhân như ta, làm sao vẫn cứ canh cánh trong lòng như vậy? Được rồi, còn chưa biết pháp hiệu của ngươi là gì để tiện xưng hô?”

.

Giới Viện không để ý tới y, im lìm đi vào giấc ngủ. Thiếu niên kia mặc dù lo lắng nhưng cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hắn.

.

Hiện đang là tháng hai, nhiệt độ ban đêm rất thấp, cho dù có mặc y phục chỉnh tề cũng chưa chắc có thể chống lại cái lạnh, huống chi là quần áo rách nát như của hai người bây giờ. May mà xuân dược không thể làm tiêu tán nội lực, y vận công điều tức một chút liền không cảm thấy lạnh, thậm chí y còn cảm thấy có chút nóng nực.

.

Thiếu niên kinh hãi giật mình, lẽ nào dược tính vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn? Vì vậy liền vận công điều hòa lại, cảm thấy nhiệt ý tán đi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá rất nhanh y đã nhìn thấy Giới Viện đang run rẩy co quắp lại. Nguy rồi! Hình như hắn có nói bị nhiễm thập hương nhuyễn cân tán, nội lực sẽ bị tiêu thất trong vòng mười hai canh giờ. Mà hắn lại còn bị y dằn vặt gần một ngày trời, đã cực kỳ suy yếu, có lẽ là bị hàn khí xâm nhập mất rồi! Thiếu niên liền ôm hắn vào lòng, thoát dần y phục của cả hai, dùng nhiệt độ thân thể và nội lực giúp hắn xua đuổi hàn khí.

.

Sau đó không lâu, thân thể Giới Viện cuối cũng cũng ngừng run rẩy, thần trí cũng theo đó mà thanh tỉnh lại một chút, liền muốn rời khỏi gã, yếu ớt nói: “Buông.”

.

Thiếu niên đó nghe hắn nói như vậy, nhưng vẫn tiếp tục thoát y phục của hắn ra, ôm chặt lấy hắn mà nói: “Đùng nghĩ ngợi nhiều, ban đêm rất lạnh, lại không có củi lửa, đây chỉ là sưởi ấm cho nhau mà thôi.”

.

Giới Viện vẫn còn giãy giụa, nhưng cuối cùng thì đành vô lực dán lên người của y, bất động không nói lời nào nữa.

.

Trong miếu vô cùng an tĩnh, ngoại trừ tiếng hô hấp của hai người thì cũng chỉ có tiếng lách tách của ngọn nến đang cháy kia, ánh trăng xuyên qua nóc nhà sứt mẻ tạo ra những chùm ánh sáng loang lổ trên mặt đất .

.

Y ngẩng đầu, nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạnh qua nóc nhà. Hôm nay đáng ra phải là một buổi tối vô cùng lãng mạn, bất quá, y lại đang ôm một hòa thượng tại một ngôi miếu đổ nát mà ngủ, không biết là có phải cũng quá… lãng mạn rồi đi?

.

Hơn nữa nghe thấy hô hấp trầm ổn của hòa thượng, có lẽ là đang ngủ a?

.

Thiếu niên đó đột nhiên biến sắc, hòa thượng này không phải đang ngủ, mà là…

.

“Uy! tỉnh tỉnh! Hòa thượng, mau tỉnh lại…” Thiếu niên gọi Giới Viện một chút, ngữ khí rất khó chịu, nhưng động tác thì lại rất ôn nhu.

.

Giới Viện ngủ cũng không yên ổn, bị y gọi như vậy thì cũng tỉnh ngay rồi hỏi: “Thí chủ, có chuyện gì?”

.

Chuyện gì? Thiếu niên bị hỏi vậy liền im bặt, không biết làm sao để nói ra lời.

.

Y không nói, Giới Viện cũng không hỏi lại, chỉ chờ chính y nói ra. Thật ra Giới Viện lúc này đang dán lên ***g ngực ycũng đã nghe được tiếng tim đập gấp gáp hơn lúc bình thường của y. Đây là có chuyện gì?

.

“Ta… cái này…” Thiếu niên đó đúng là vẫn không thể nói nên lời.

.

Bất quá vì đang gắt gao tiếp xúc với thân thể của y khiến Giới Viện phát hiện ra ngay, liền dè dặt nói: “Ngươi… độc của ngươi còn chưa được giải sao?” Cự vật nóng rực đặt giữa hai chân hắn khiến hắn cảm thấy tê dại, mặt cũng nóng bừng lên. Chẳng lẽ y còn muốn tiếp tục những hành động nhục nhã đó sao?

.

“Xin lỗi, ta không kiềm chế được.” Thiếu niên tạm thời vẫn kiềm chế được lý trí, cho nên lần này rất ôn nhu mà đem Giới Viện đặt trên mặt đất, lần thứ hai nói xin lỗi: “Thỉnh tha thứ cho sự ích kỷ của ta, ta không muốn chết, mà nơi thâm sơn cùng cốc này lại không có người nào khác, nên đành phải mạo phạm ngươi rồi!”

.

Giới Viện nhắm mẳt lại, nghiến răng chấp nhận, cũng không hề giãy giụa, vô ích, coi như… là cứu một mạng người đi!

.

Triền miên là điều chắc chắn, kịch liệt cũng nhất định sẽ có, Giới Viện đã nhiều lần bị y xỏ xuyên qua rốt cuộc cũng không chịu nổi mà ngất đi.

.

Lý trí của y rõ ràng nói là không nên tiếp tục nữa, thế nhưng dục hỏa đang thiêu đốt thân thể y, Giới Viện rên rỉ một tiếng, sau đó cũng từ từ tỉnh lại.

.

.

Vừa cử động một chút, toàn thân hắn như rã rời, hậu đình đau nhức như bị xé nát. Hắn cũng không dám tái vọng động, liền quay đầu nhìn sang hai bên. Bên cạnh hắn có nước, có hoa quả đã rửa sạch sẽ, có thể ăn cho đỡ đói, khoác trên người hắn là y phục đã rách nát, cách đó không xa là một đóng lửa, khó trách hắn không cảm thấy lạnh.

.

Nhìn ra ngoài trời thì chắc là đã qua buổi trưa, thiếu niên kia cũng không ở đây. Có khi nào y đã rời đi rồi không? Giới Viện ngẩng đầu nhìn lên tượng phật, mới phát hiện hắn đã bị người kia chuyển tới nằm ở chân tường, không còn đối diện với tượng phật nữa. Điều đó chính là tốt nhất, hắn đã không thể tiếp tục tái kiến Phật tổ nữa.

.

“Phật tổ trên cao, đệ tử Giới Viện không chỉ phạm vào sắc giới, làm dơ bẩn nơi phật môn thanh tịnh, đệ tử nguyện gánh chịu những hình phạt nghiêm khắc nhất…”

.

“Đừng vội nói bậy!” Một tiếng gầm giận dữ từ ngoài miếu truyền đến, hóa ra là thiếu niên kia. Chỉ thấy y một thân bạch y hoàn hảo không tổn hao gì, trên tay còn có một tay nải, trên trán còn vương không ít mồ hôi, y còn tới làm gì? Lúc này y đi tới trước mặt Giới Viện, lấy y phục và vài món vật dụng cá nhân ra cho hắn: “Đây là ta đi xuống chân núi mua, ngươi đã hết sốt rồi sao?” Thiếu niên kia đặt tay lên trán hắn rồi vui mừng nói.

.

“Ta bị sốt sao?” Giới Viện cảm thấy kỳ quái, sao chính hắn lại không cảm thấy gì a?

.

“Đúng vậy, ngươi đã bị sốt và mê man một ngày một đêm rồi, vừa tỉnh lại cũng hạ sốt ngay, nhất định là Phật tổ phù hộ ngươi đó.” Thiếu niên đó nở nụ cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, rồi móc trong ngực ra một bình sứ nhỏ, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi vén y phục của hắn lên.

.

“Làm gì vậy?” Giới Viện rống lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

.

Vẫn tiếp tục động tác của mình, thiếu niên kia lại mỉm cười: “Không cần khẩn trương, ta chỉ muốn thượng dược cho ngươi mà thôi. Vết thương của ngươi nếu không thượng dược, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể đi lại a.”

.

Địa phương kia? Giới Viện toàn thân cứng đờ, vội vã la lên: “Ta tự bôi!”

.

Thiếu niên đó không đồng ý, rút nắp bình ra tự tay thượng dược cho hắn, vừa làm vừa nói: “Tự ngươi làm sao bôi được? Cũng không có mắt đằng sau lưng a! Hiện tại đã quá mười hai canh giờ rồi, ngươi đề khí một chút xem nội lực đã khôi phục hay chưa?”

.

Giới Viện trầm mặc làm theo lời y, lúc này mới phát hiện nội lực của mình đã khôi phục như cũ. Thế nhưng tâm tư của Giới Viện vẫn không thể khá hơn chút nào. Nếu như lúc đó hắn có nội lực, thì sẽ không phải chịu nỗi sỉ nhục này, có đúng không? Nếu hắn có thể tự bảo vệ mình, liệu hắn có thể để mặc cho thiếu niên kia tự sinh tự diệt sao? Có thể mặc kệ y tự bạo phát ở đây mà chết sao? Không! Đừng nói phật tổ không cho phép, lương tâm của hắn cũng sẽ không để hắn làm một việc mất hết nhân tính như vậy. Cuối cùng, số phận của hắn rốt cuộc không phải đã được định sẵn rồi hay sao?

.

“Giới Viện, ngươi không sao chứ?” Thiếu niên kia mặc lại y phục cho hắn xong, vẫn chưa thấy hắn hoàn hồn nên khẽ gọi hắn một chút: “Nếu ngươi nghĩ mình đã không xứng làm người xuất gia thì sau này đi theo ta được không?”

.

Giới Viện lạnh lùng cười, đôi mắt hắn lúc này trong suốt mà đen bóng như ngọc, bình tĩnh nói: “Bần tăng dù không còn mặt mũi nào để đối mặt với Phật tổ, thẹn với dưỡng dục chi ân và giáo dục chi ân của sư phụ, cũng không thể bỏ đi lòng tin của bản thân. Thỉnh thí chủ quên những việc đã xảy ra ngày hôm qua đi.”

.

Thiếu niên kia điềm tĩnh, thần thái nghi hoặc nhìn hắn, không hổ là đệ tử Phật môn, đầu óc khá lắm, kiên định lắm, chưa từng mở miệng trách móc kẻ đầu sỏ là y, chỉ tự đeo tội vào người. Thực sự là một kẻ ngốc! Mà kẻ ngốc này chính là người đầu tiên khiến y nảy sinh ý muốn bảo hộ một người.

.

Hai người lại cùng nhau vượt qua một đêm nữa ở trong miếu. Kỳ thực Giới Viện muốn đuổi y đi, thế nhưng thiếu niên kia luôn làm trái lời hắn, nói cái gì mà thương thế của ngươi chưa lành nên ta phải có trách nhiệm chiếu cố ngươi. Giới Viện tính cách chính trực, không muốn tranh chấp với người khác, cho nên lần nào người thua cũng là hắn.

.

Thiếu niên kia nhiều lần yêu cầu Giới Viện đi theo y nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt, cho nên căn bản không muốn đáp lại hắn nữa.

.

Thẳng đến tận buổi trưa ngày hôm nay, vết thương của Giới Viện đã gần như hồi phục hoàn toàn, bước đi đã bình thường trở lại. Do vậy thừa dịp kẻ kia ra ngoài hái quả, Giới Viện liền vội vàng đi không từ biệt.

.

Trở lại Thiếu Lâm tự, mặc dù mọi người cảm thấy thần sắc của Giới Viện có chút bất đồng nhưng khi hỏi thì hắn chỉ đáp là không có việc gì, nên chỉ nghĩ hắn là mệt mỏi thôi nên cũng không hỏi lại nữa.

.

Ai hiểu được nỗi khổ tâm của Giới Viện đây? Nói hắn bị một thiếu niên cường bạo sao? Những lời như thế bảo hắn làm sao có thể mở miệng nói ra được? Không thể giãi bày với ai khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, dần dần trở nên gầy gò. Mọi người ở Thiếu Lâm tự rất lo lắng nhưng vẫn không có ai biết được nguyên cớ do đâu, chỉ có thể cử hắn tham gia võ lâm đại hội. Bởi hắn vốn là một người rất có trách nhiệm, mọi người mong hắn sẽ vì danh dự của Thiếu Lâm tự mà lấy lại tinh thần để tham gia tranh tài. Kết quả đúng như dự liệu của mọi người, Giới Viện quả nhiên có thể lấy lại tinh thần, chuyên tâm chuẩn bị tham gia võ lâm đại hội, dần dần khang kiện lại như trước.

.

Thế nhưng ngay giữa đại hội, sau khi chứng kiến Ngọc Như Hồng trở thành võ lâm minh chủ, Giới Viện liền biến sắc, yêu cầu được rút lui khỏi đại hội. Phương trượng cùng ba vị thủ tọa còn lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng khi hỏi hắn nguyên nhân thì hắn chỉ nói chính mình đã phạm vào sắc giới, nguyện chịu phạt giam mình trong giới luật đường cả đời. Bốn vị cao tăng Thiếu Lâm tự chính là những người đã chứng kiến Giới Viện lớn lên, đều hiểu rất rõ thái độ làm người của hắn, bốn người đều cho rằng trong chuyện này nhất định là có điều kỳ quái, nhưng không làm cách nào biết được.

.

Sau đó lại thấy phương trượng đưa Ngọc Như Hồng tới phòng giam của Giới Viện, y liền đi thẳng vào vấn đề: “Giới Viện đại sư, xin theo ta đi.”

.

Giới Viện vẫn tiếp tục tụng kinh niệm phật, tựa hồ không nghe thấy gì.

.

Ngọc Như Hồng đến gần hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên rồi nhẹnhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn, khiến Giới Viện kinh hoàng trợn tròn hai mắt: “Ngươi lại tới làm cái gì?”

.

“Theo ta đi.”

.

“Bần tăng đang tự giam mình để chịu phạt, thỉnh thí chủ đừng quấy rối…”

.

“Giới Viện! Nếu như ta đem việc ngươi phạm vào sắc giới công bố khắp thiên hạ. Đương nhiên… phía ta sẽ tìm một kẻ khác đến chết thay. Thiếu Lâm tự chính là Bắc Đẩu võ lâm a, lại còn là thánh địa của phật giáo, ngươi nói thiếu lâm tự làm sao còn mặt mũi đứng trong giang hồ nữa? Làm sao tín phục được các sinh linh trong thiên hạ đây?”

.

“Bọn họ sẽ tin lời nói của ngươi sao?” Giới Viện hừ lạnh một tiếng.

.

Ngọc Như Hồng cười xấu xa nói: “Ta là võ lâm minh chủ, cho dù không tin ta, nhưng không thể không tin võ lâm tứ đại gia tộc. Còn nữa, Võ lâm đệ nhất bảo – Thanh Vân Bảo là của phụ thân ta, ngươi nói bọn họ có thể không tin không?”

.

Giới Viện cụp mắt, không ngờ y lại có gia thể hiển hách như vậy: “Đừng hòng đánh lừa bần tăng, ngươi họ Ngọc, Thanh Vân bảo chủ họ Tống…”

.

“Ta theo họ của mẫu thân, đại sư ngươi đừng phí công vô ích nữa.”

.

“Ngươi…” Giới Viện vốn trong sạch, đứng trước mặt ác bá thế này làm thế nào cũng không thể đấu lại.

.

“Chỉ cần ngươi đáp ứng sau này sẽ vĩnh viễn đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không đụng tới Thiếu Lâm tự. Thế nào?” Ngọc Như Hồng nở nụ cười vừa mỹ lệ vừa tà ác.

.

Giới Viện cau mày, sắc mặt tái nhợt, vẫn ngồi bệt dưới đất, thật lâu không thể nói được một lời nào.

.

Ngọc Như Hồng cũng không ép hắn, chỉ nhếch mép cười ngồi đối diện với hắn.

.

Thời gian suy nghĩ của Giới Viện phải nói là quá chậm chạp, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống. Ngọc Như Hồng ngồi phía đối diện dĩ nhiên là không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Chợt một giọng nói bất đặc dĩ cất lên: “Bần tăng đi theo ngươi.”

.

Thanh âm của hắn có nhẹ hơn nữa cũng không có vấn đề gì, Ngọc Như Hồng đều có thể nghe được. Y liền cười thật tươi. Rốt cuộc cũng chiếm được hắn rồi!

.

(Để tránh cho mọi người khó hiểu, ta muốn chú thích một chút a, vừa nãy là em thụ nhớ lại, bây giờ chúng ta quay lại đoạn cuối chương 2 nha)

.

Nghe thấy người dưới thân phát ra tiếng cười khẽ, Giới Viện ngẩng đầu. Trong bóng tối nên hắn không nhìn thấy mặt của y, thầm nghĩ dù sao y cũng đang ngủ, sao mình không nhân cơ hội này rời khỏi người y? Hắn cũng không muốn cả đêm đều phải cảnh giác mà nằm trên người của y, thế này thì một chút cũng không thể nghỉ ngơi được.

.

Hắn mới khẽ động thân thể một chút, Ngọc Như Hồng liền ôm chặt lấy hắn, chậm rãi nói từng từ một: “Ngươi là muốn bị đặt dưới thân ta đúng không?”

.

“Ta rõ ràng vẫn đang bất động a.”

.

“Không phải là không cho ngươi động, mà là không cho phép ngươi rời khỏi ta.” Thanh âm của Ngọc Như Hồng mang theo một chút uể oải.

.

Quả thật, từGiang Nam chạy tới kinh thành, rồi lại gấp gáp tới tham dự võ lâm đại hội, y thực sự rất mệt mỏi.

.

Bên ngoài bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi xào xạc càng làm tăng thêm sự vắng vẻ của màn đêm.
Bình Luận (0)
Comment