Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Nguồn : Tàng Thư Viện
Hồi 2
TIẾP THIÊN LIÊN ĐIỆP VÔ CÙNG BÍCH
ÁNH NHẬT HÀ HOA BIỆT DẠNG HỒNG
“Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt,
Nắng chiếu màu hoa thắm lạ lùng.”
Lý Nhược Hồng đang thẩn thờ dạo bước trong một hoa viên rộng lớn. Vài dòng suối trong vắt uốn lượn quanh co, dưới suối cá lội nhởn nhơ từng đàn. Tùng bách cao vút, thảm cỏ xanh rì, hàng vạn loài hoa đua hương khoe sắc. Những hòn giả sơn, non bộ nằm rải rác khắp nơi, xen lẫn giữa hoa lá cỏ cây. Cảnh vật muôn phần kỳ tú.
Bỗng nàng trông thấy trong tòa tiểu lâu ở phía xa xa có một người đang ngồi lặng lẽ ngắm nhìn mây nước. Nàng liền rảo bước đi về hướng đó. Nhân vật đang ngồi trong tiểu lâu trông hãy còn nhỏ tuổi, vận y phục rất hoa lệ, tướng mạo phương phi anh tuấn.
Vừa nhìn thấy diện mạo người kia, Lý Nhược Hồng chợt quát lên một tiếng, múa tít song chưởng xông tới tấn công tới tấp. Thiếu niên kia đang ngồi ngắm nhìn mây trời, đột nhiên thấy có người xông tới đánh nhầu vội hốt hoảng nhảy tránh. Khi quay nhìn lại, thấy đó là Lý Nhược Hồng, chàng liền lớn tiếng nói :
- Lý cô nương. Xin hãy dừng tay, nghe tại hạ nói đôi lời.
Lý Nhược Hồng quát lớn ;
- Câm ngay. Giữa ta và ngươi không có gì để nói với nhau cả.
Vừa nói nàng vừa múa chưởng xông tới tấn công. Chàng thiếu niên vẫn liên tục tránh né, trước ngực đã trúng mấy chưởng, miệng ứa máu tươi, nhưng thủy chung vẫn không hoàn thủ. Lý Nhược Hồng quyết không nhân nhượng, cứ tiếp tục vung chưởng tấn công tới tấp. Chàng thiếu niên đã thọ thương, bộ pháp chậm dần nên lại trúng thêm một chưởng nữa. Lần này thương thế khá nặng. Chàng loạng choạng lùi lại, đứng tựa vào cây cột của tòa tiểu lâu, mắt nhắm nghiền, chờ đợi Lý Nhược Hồng động thủ đánh đòn quyết định.
Lý Nhược Hồng giơ tay lên, nhưng chưa xuất chưởng, lạnh lùng hỏi :
- Sao ngươi không hoàn thủ ?
Chàng thiếu niên từ từ mở mắt ra nhìn Lý Nhược Hồng, nói với giọng thiểu não :
- Lý cô nương xin hãy nghe tại hạ giải thích.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ lạnh, nói :
- Thôi được. Ta cho ngươi được nói lời cuối cùng.
Chàng thiếu niên nói :
- Việc xảy đến với lệnh tôn và lệnh đường không phải là bản ý của tại hạ. Tại hạ cũng không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi đã giết chết phụ thân ta, khiến mẫu thân ta ôm hận tự sát, không lẽ chỉ nói mấy lời như thế là xong ư ?
Chàng thiếu niên thở dài nói :
- Chuyện xảy ra đâu ai muốn. Trước đó tại hạ đã từ chối rất nhiều lần nhưng lệnh tôn không nghe, cứ nhất mực bắt buộc tại hạ phải cùng lệnh tôn giao đấu. Đao kiếm vốn vô tình. Tại hạ không ngờ kết cuộc lại xảy ra những chuyện đáng buồn như thế. Nếu cô nương không lượng thứ cho thì tại hạ cũng đành chịu vậy.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
- Ngươi đã nói xong chưa ?
Chàng thiếu niên lại thở dài, khẽ nói :
- Cô nương cứ tự nhiên.
Nói rồi chàng liền nhắm nghiền mắt lại, lặng yên chờ đợi. Lý Nhược Hồng ngầm vận công, truyền hết nội lực vào hữu thủ, định sẽ kết liễu đối phương ngay trong phát chưởng này. Nàng quát lên một tiếng, hữu chưởng đánh thẳng vào giữa ngực chàng thiếu niên, chưởng kình rất hùng hậu, tưởng chừng chàng thiếu niên khó lòng thoát chết.
Đột nhiên, nàng thấy mắt chợt hoa lên, một luồng gió nhẹ thổi đến cuốn chàng thiếu niên ra khỏi tòa tiểu lâu. Hữu chưởng của nàng đã đánh ra không kịp thu về, tự nhiên chưởng kình mất đối tượng liền đánh sầm vào cây cột mà trước đó chàng thiếu niên đã đứng tựa vào. Một tiếng ầm vang lên. Cây cột gãy đôi. Tòa tiểu lâu đổ sụp xuống. Nàng hốt hoảng liền nhảy vội ra bên ngoài.
Lúc này, thiếu niên được luồng tụ phong kia cuốn ra khỏi tòa tiểu lâu, đang đứng ngơ ngác nhìn, bỗng thấy tòa tiểu lâu bất thần đổ sụp xuống, rồi lại thấy Lý Nhược Hồng hốt hoảng nhảy ra. Vì quá gấp gáp nên bộ pháp nàng không vững, loạng choạng muốn ngã. Chàng liền đưa tay đỡ lấy người nàng, giúp nàng đứng vững trở lại.
Lý Nhược Hồng được chàng thiếu niên nâng đỡ nên đứng vững lại được. Nàng thấy mình đang tựa vào người đối phương, sắc diện bất giác đỏ bừng, vội xô chàng ra. Rồi nàng quay phắt lại, vung tay tát chàng mấy cái. Trên khuôn mặt anh tuấn của chàng ửng lên mấy dấu tay đỏ hồng. Chàng chỉ đứng yên chịu đòn, không hề né tránh.
Cùng lúc đó, từ đằng xa có tiếng cười khanh khách vang lên :
- Hảo tiểu tử ? Thật xứng đáng là nam tử của Giang lão nhi.
Hai người đột ngột nghe thấy tiếng cười, đều giật mình, vội quay lại nhìn. Từ xa xa có một lão nhân đang chậm rãi đi đến. Lão nhân vận trường bào màu xanh, đầu đội khăn lượt, râu ba chòm đen nhánh, thần thái uy phong quắc thước. Lão nhân nhìn hai người khẽ mỉm cười. Rồi lão lại đưa mắt nhìn đống đổ nát cao giọng gọi :
- Người đâu.
Lập tức có khoảng hai chục cẩm bào đại hán nhanh chóng chạy đến trước lão nhân chắp tay cung kính nói :
- Xin chờ lệnh Tổng quản.
Lão nhân chỉ đống đổ nát, nói :
- Các ngươi hãy mau dọn dẹp nơi này, sau đó cho dựng lại tòa tiểu lâu khác.
Các cẩm bào đại hán lớn tiếng vâng dạ rồi xúm nhau khiêng dọn mọi thứ, chỉ trong chốc lát là xong. Lý Nhược Hồng thẹn thùng bước đến bên cạnh lão nhân được gọi là Tổng quản, chắp tay cung kính nói :
- Tiểu nữ lỡ tay làm sập mất tòa tiểu lâu. Cúi mong lão tiền bối thứ lỗi cho.
Chàng thiếu niên vội tranh nói :
- Đây là lỗi của tại hạ. Xin lão tiên sinh cứ trách phạt tại hạ.
Lý Nhược Hồng trợn mắt nhìn chàng. Lão Tổng quản bật cười nói :
- Chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi mà. Hai người không cần tranh nhau nhận lỗi làm gì.
Lý Nhược Hồng nói :
- Tiểu nữ xin được thỉnh giáo cao danh quý tính của lão tiền bối. Phải chăng đêm đó chính lão tiền bối đã cứu mạng tiểu nữ ?
Lão Tổng quản nói :
- Lão phu họ Âu Dương, lĩnh chức Tổng quản, phụ trách bảo vệ chúa thượng. Đêm đó lão phu chỉ mang hai người về thuyền mà thôi. Chính chúa thượng mới là người ra tay diệu thủ cứu mạng hai người.
Nãy giờ thiếu niên họ Giang chỉ cúi đầu đứng yên lặng lẽ một bên. Lão Tổng quản đưa mắt nhìn cả hai người, nghiêm giọng nói :
- Chuyện xảy ra lúc trước không phải hoàn toàn do lỗi của Giang tiểu tử. Hai người các ngươi cũng đã trải qua một lần chết đi sống lại. Những oán thù trước kia cũng nên xóa bỏ hết đi.
Lý Nhược Hồng biến sắc nói :
- Lão tiền bối muốn tiểu nữ bỏ qua mối thù sát hại gia phụ ?
Thấy nàng có vẻ không thể quên được mối thù giữa nàng với chàng thiếu niên họ Giang kia, lão Tổng quản lại nói :
- Lão phu không bảo tiểu cô nương đừng trả thù, mà chỉ khuyên tiểu cô nương nên tìm chính nguyên hung đã gây ra chuyện này. Còn Giang tiểu tử cũng chỉ bị kẻ khác lợi dụng mà không biết. Phụ thân của tiểu cô nương vì bị Giang tiểu tử đánh bại mà vung kiếm tự sát, không nên đổ hết lỗi cho hắn. Dù sao tiểu cô nương cũng đã đâm hắn một kiếm suốt từ trước ngực ra tới sau lưng, ngập tới tận chuôi, nếu như không gặp được chúa thượng thì đâu còn sống được đến lúc này. Oán thù giữa hai người cũng nên bỏ qua đi thôi.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Lão tiền bối cũng biết chuyện xảy ra cho gia phụ ?
Lão Tổng quản gật đầu nói :
- Lão phu có biết đôi chút. Tiểu cô nương trước nay chỉ thù hận Giang tiểu tử mà không đặt câu hỏi vì đâu mà lệnh tôn lại tìm Giang tiểu tử đòi quyết đấu. Đó mới là nguyên nhân chính yếu gây ra cái chết của lệnh tôn.
Lý Nhược Hồng ngẩn người :
- Việc này … việc này trước nay tiểu nữ chưa hề nghĩ tới.
Lão Tổng quản nói :
- Có kẻ ngấm ngầm thù ghét lệnh tôn, muốn tìm cách hãm hại. Hắn nói với lệnh tôn rằng Giang tiểu tử lớn lối kiêu ngạo, xem quần hùng Giang Nam chẳng ra gì, còn thách thức mọi người tìm đến quyết đấu.
Thiếu niên họ Giang ngơ ngác nói :
- Tại hạ đâu có nói thế bao giờ !
Lão Tổng quản nói :
- Chuyện đó đương nhiên lão phu biết rồi. Với địa vị của ngươi, bọn quần hào Giang Nam có đáng kể vào đâu, làm chuyện đó khác nào tự hạ thấp thân phận của mình. Nhưng kẻ đó biết được lai lịch của tiểu tử ngươi. Hắn nói với phụ thân của Lý cô nương rằng ngươi tìm đến Giang Nam là để thách đấu với quần hùng nơi đây, giống như Đông Doanh Song Thần ngày trước.
Ngừng lại giây lát, lão khẽ thở dài nói tiếp :
- Phụ thân của Lý cô nương bản tính vốn nóng nảy, vừa nghe nói là đã xách kiếm đi tìm ngươi quyết đấu, và thế là đã rơi vào bẫy của hắn. Nếu ngươi thắng thì chẳng còn gì để nói. Nhưng nếu như ngươi mà có bị làm sao thì Giang lão nhi chịu bỏ qua à ! Lúc đó e rằng toàn cõi Trung Nguyên sẽ phát sinh một trường đại kiếp.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Lão tiền bối. Phụ thân của y là ai ? Công phu lợi hại lắm hay sao ?
Lão Tổng quản mỉm cười :
- Đại Mạc Bá chủ, tiểu cô nương đã nghe qua chưa ? Chưa nói đến công phu của Giang lão nhi. Dưới trướng của lão ta có đến trăm vạn hùng binh, hàng vạn cao thủ. Tiểu tử này lại chính là nam tử độc nhất của lão ta đấy. Nếu như hắn mà có bề gì, lão ta động nộ, xua đại quân tràn vào cõi Trung Nguyên thì tiểu cô nương thử tưởng tượng xem tình cảnh lúc ấy sẽ như thế nào ?
Thiếu niên họ Giang hỏi :
- Lão tiên sinh có quen biết gia phụ ?
Lão Tổng quản cười nói :
- Lão phu cũng có gặp qua Giang lão nhi vài lần. Tiểu tử ngươi chưa từng nghe phụ thân nói đến lão hữu Âu Dương Chính này sao ?
Thiếu niên họ Giang giật mình nói :
- Vậy ra lão tiên sinh chính là … ?
Lão Tổng quản ngắt lời :
- Dù gì thì đôi bên cũng chẳng phải là người ngoài. Tiểu tử ngươi có thể gọi lão phu là bá phụ cũng được.
Chàng thiếu niên vội sụp xuống thi lễ, nói :
- Tiểu điệt Giang Thừa Phong xin tham kiến bá phụ.
Lão Tổng quản tươi cười đỡ Giang Thừa Phong dậy. Lão chăm chú ngắm nhìn chàng hồi lâu rồi cười nói :
- Hiền điệt bản tính hào hiệp phong lưu, thật giống đức điện hạ khi xưa. Nếu đức điện hạ mà gặp hiền điệt chắc là lão nhân gia sẽ hài lòng lắm đấy.
Giang Thừa Phong cung kính nói :
- Tiểu điệt kính mong bá phụ tài bồi cho.
Lý Nhược Hồng nãy giờ đứng ngoài nghe hai người họ nói chuyện mà chẳng hiểu gì, nhưng nàng cũng không nói xen vào. Đến lúc này, nàng không thể nhịn được nữa nên đành phải lên tiếng hỏi :
- Lão tiền bối. Theo ý lão tiền bối thì tiểu nữ không nên giết hắn ư ?
Lão Tổng quản cười nói :
- Lão phu không nói thế mà chỉ khuyên tiểu cô nương cần nên suy xét cho thật kỹ trước khi hành động.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Vậy nếu như tiểu nữ mà giết hắn thì chiến tranh sẽ nổ ra phải không ạ ?
Lão Tổng quản gật đầu :
- Chắc chắn thế rồi.
Lý Nhược Hồng khẽ thở dài :
- Nói vậy thì tiểu nữ không thể giết hắn được rồi !
Giang Thừa Phong bỗng nói :
- Lý cô nương. Cô nương muốn trả thù không nhất định phải giết chết tại hạ. Vẫn còn có nhiều cách trả thù khác nữa mà. Cô nương đối xử với tại hạ thế nào thì tại hạ cũng xin nhận chịu hết.
Lý Nhược Hồng lườm chàng một cái, rồi quay sang lão Tổng quản hỏi :
- Lão tiền bối. Tiểu nữ còn có một chuyện muốn hỏi.
Lão Tổng quản gật đầu :
- Cô nương cứ nói.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Chẳng hay kẻ đã đặt điều hãm hại gia phụ là ai vậy ạ ?
Lão Tổng quản trầm ngâm một lúc mới nói :
- Việc này … Thiên cơ bất khả tiết lộ, lão phu cũng không tiện nói rõ. Nhưng lão phu có thể gợi ý cho cô nương hay rằng kẻ đó lệnh tôn có quen biết, lời nói của hắn có thể khiến cho lệnh tôn tin tưởng. Cô nương cứ thử tìm hiểu xem sao. Còn nếu như muốn biết hắn ta là ai thì còn phải chờ xem cơ duyên của cô nương thế nào.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Kẻ đó quen thân với gia đình tiểu nữ ?
Lão Tổng quản gật đầu :
- Cũng có thể như thế lắm.
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Vậy là sao ạ ?
Lão Tổng quản nói :
- Tiểu cô nương cứ thử tìm hiểu xem sao. Theo như tình hình hiện giờ, nếu như tiểu cô nương cố gắng điều tra thì chắc là chỉ trong vòng không quá nửa năm sẽ có thể tra ra lai lịch của tên kia.
Giang Thừa Phong bỗng hỏi :
- Lý cô nương. Cô nương có thể cho phép tại hạ được cùng đi điều tra lai lịch của hắn được không ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Đây là việc riêng của ta, liên quan gì đến ngươi ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tại hạ cũng bị hắn ta lợi dụng, không thể bỏ qua cho hắn ta được. Hơn nữa, đối với việc của lệnh tôn, tại hạ cảm thấy cũng phải có trách nhiệm.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi muốn điều tra thì cứ việc. Hỏi ta làm gì ?
Giang Thừa Phong cả mừng, vội vòng tay nói :
- Cám ơn … cám ơn cô nương.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh :
- Việc gì ngươi phải cám ơn ta ?
Lão tổng quản bỗng cười ha hả, nói :
- Lão phu già rồi nên thật hồ đồ. Nãy giờ mải nói chuyện nên quên mất. Chúa thượng muốn gặp hai người.
Lý Nhược Hồng nói :
- Tiểu nữ cũng đang rất muốn được bái kiến chúa thượng để cám ơn lão nhân gia đã cứu mạng.
Giang Thừa Phong nhìn lão Tổng quản, ngập ngừng hỏi :
- Bá phụ. Chúa thượng chính là … ?
Lão Tổng quản ngắt lời :
- Trên đời này chỉ có duy nhất một vị chúa thượng chân chính mà thôi. Nhưng hiền điệt cũng không cần phải hỏi nhiều, cứ đến bái kiến chúa thượng, và cũng không nên quá giữ lễ. Ý chúa thượng muốn thế.
Hai người liền đi theo lão Tổng quản tiến sâu vào giữa hoa viên. Quanh co một lúc thì đến một cái hồ nhỏ rộng chừng nửa mẫu, có kênh dẫn nước thông với bên ngoài. Các dòng suối trong hoa viên đều chảy về đây. Trên mặt nước, lá sen non mới trổ, trông như những đồng tiền nổi nhấp nhô trên mặt nước.
Giữa hồ có dựng một nhà thủy tạ bằng trúc rất trang nhã. Muốn đến đó phải đi qua một chiếc Cửu Khúc Kiều uốn lượn quanh co. Trên cầu, một chàng Bạch y công tử đang đứng tựa lan can ngắm cảnh mây trời. Ánh dương quang lung linh đáy nước. Gió nhè nhẹ thổi, tà áo lất phất bay, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Lão Tổng quản vừa bước đến bên bờ hồ thì dừng chân lại, hướng về phía chàng Bạch y công tử chắp tay cung kính nói :
- Chúa thượng. Lão phu đã mời hai người họ đến.
Chàng Bạch y công tử quay lại nhìn ba người, mỉm cười nói :
- Tiên sinh đi lâu như vậy thì chắc là đã gặp phải chuyện gì thú vị khiến tiên sinh chẳng thể dời chân ?
Khi chàng Bạch y công tử quay lại, Lý Nhược Hồng mới nhìn rõ dung mạo anh tuấn của chàng. Chàng trông hãy còn rất trẻ, trẻ hơn cả Giang Thừa Phong, chỉ mới độ mười sáu, mười bảy tuổi, và trông xinh đẹp như ngọc, phong thái văn nhã cao quý, khí độ phi phàm đầy vẻ hào hoa phong nhã. Trên môi chàng luôn ẩn hiện nụ cười ấm áp, tạo cảm giác thân thiện. Lão Tổng quản cười nói :
- Lão phu vừa đến nơi thì thấy Giang tiểu tử và Lý cô nương đang cùng nhau ấn chứng võ học, vì không muốn làm hai người mất hứng nên mới chậm trễ đến giờ, khiến chúa thượng phải chờ đợi, thật là có lỗi.
Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng vội tiến đến hành lễ bái kiến. Chàng Bạch y công tử nhìn hai người khẽ mỉm cười nói :
- Không ngờ Lý cô nương và Giang thiếu hiệp lại có hứng thú đối với võ công như thế. Tiểu sinh không biết nên cho Âu Dương tiên sinh đi mời, làm mất nhã hứng của hai người, thật là không phải.
Lý Nhược Hồng nghe chàng nói thế mà thêm thẹn thùng, sắc mặt đỏ bừng. Giang Thừa Phong liếc mắt nhìn nàng thì thấy ánh mắt nàng cũng đang hướng nhìn qua. Cả hai đều ngượng ngùng vội quay mặt nhìn sang chỗ khác. Lão Tổng quản nhìn thấy hành động của hai người mà không khỏi bật cười.
Bạch y công tử cũng mỉm cười nói :
- Tiểu sinh họ Bạch, thảo tự Thiếu Lăng. Mời Giang thiếu hiệp và Lý cô nương vào đây ta cùng đàm đạo.
Nói rồi chàng quay mình cất bước đi vào gian nhà thủy tạ. Giang, Lý hai người cùng lão Tổng quản cũng nhanh chóng theo sau.
Bên trong đã bày sẵn một bàn tiệc rất thịnh soạn, mâm vàng chén ngọc rực rỡ, đồ ăn thức uống toàn loại trân quý, chẳng biết được bày biện từ lúc nào mà hơi nóng của thức ăn vẫn còn bốc lên. Trong số đó, đáng chú ý nhất là một bình rượu lưu ly trong suốt, chứa bên trong một loại rượu màu xanh biếc lấp lánh, mới đến gần mà mùi hương đã thoảng bay vào mũi kích thích tửu hứng. Giang, Lý hai người cứ đưa mắt nhìn bình rượu.
Bạch Thiếu Lăng cười nói :
- Nơi này cũng chẳng có ai xa lạ. Giang thiếu hiệp và Lý cô nương hãy cứ tự nhiên, không cần phải khách khí.
Mọi người chờ cho Bạch Thiếu Lăng ngồi trước rồi mới cùng ngồi vào bàn. Lão Tổng quản cầm bình rượu rót vào chung của hai người rồi mới rót vào chung của mình. Mùi hương tỏa ra ngào ngạt, sắc rượu ánh lên trong chung bạch ngọc. Hai người những muốn nâng chung rượu lên uống ngay, nhưng không thể vô phép, đành phải nén lòng chờ lão Tổng quản rót rượu cho Bạch công tử.
Nhưng, lão Tổng quản lại đặt bình rượu xuống, cầm lấy một chiếc bình khác bằng bạch ngọc rót một thứ chất lỏng vàng óng ánh vào chung của Bạch công tử. Thứ chất lỏng này cũng tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu nhưng không phải mùi rượu. Hai người nhìn kỹ lại, mới hay đó là trà chứ không phải rượu.
Bạch Thiếu Lăng nâng chung trà lên, cười nói :
- Tiểu sinh không uống được rượu, đành dùng trà thay, mời các vị cạn chung.
Được lời như mở tấm lòng, Giang, Lý hai người liền nâng chung rượu đưa lên môi nhấp thử vài ngụm rồi uống hết sạch. Hơi rượu thơm tho bay lên mũi tạo nên cảm giác sảng khoái lâng lâng. Đây quả là một thứ hảo tửu vô cùng trân quý, uống một lần rồi là không thể nào quên được.