Nước mắm Phú Quốc có màu cánh gián đặc trưng, hoàn toàn tự nhiên chứ không như nhiều nơi khác họ tạo màu cho nước mắm bằng cách pha màu. Màu cánh gián này có được nhờ cách ướp tươi còn máu trong thân cá và thời gian ủ trong thùng gỗ ít nhất 12 tháng.
Thịt cá Lăng được ướp với các gia vị trong 2 giờ đồng hồ rồi được mang đi nướng cho chín vàng. Khi chuẩn bị ăn những miếng thịt đã nướng vàng được bỏ vào chảo mỡ sôi đặt trên bếp than hoa đặt trên bàn ăn cùng với rau thì là và hành hoa cắt thành từng khúc. Mỡ trong chảo phải là mỡ của chó, vì mỡ của chó có nhiệt độ sôi cao cũng như vị béo ngậy và mùi thơm đặc chưng góp phần vào cái vị ngon của món ăn.
Mùi thơm của chả cá tràn ngập trong phòng ăn Vũ Long đang nuốt từng miếng nước bọt trong miệng, cậu bắt đầu gắp thì là, hành hoa chút vào chảo mỡ khi chúng vừa mới chín tái thì đã được gắp ra bát cùng với một miếng chả cá vàng óng nóng hổi thơm mùi mỡ béo ngậy, ngoài ra trong bát còn được thêm một chút bún rối, đậu phộng rang, rau mùi, húng láng sau đó rưới chút mỡ đang sôi sừng sực trong trảo nên và quan trọng nhất không thể thiếu được đó là mắm tôm được rưới sau cùng rồi trộn ăn. Khi ăn mùi mắm tôm quện với vị ngọt của thịt cá Lăng, mùi rau thơm và vị bùi của đậu phộng rang. Món ăn tuy có nhiều mỡ nhưng lại không mang đến cảm giác quá béo ngậy vì được ăn kèm theo cuống hành tươi chẻ nhỏ ngâm qua dấm pha loãn làm giản đi vị béo.
Vũ Thương nhìn đứa con trai ăn mà lưỡi liếm môi nuốt nước bọt phát ra thành một tiếng “ực” khá to, Long Huyền ngồi bên phát hiện ra nói: “Có ai không cho chàng ăn hay sao mà phải ngồi nhìn nuốt nước bọt thế chứ?”
Vũ Thương bị Long Huyền nói làm ông cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt vì có hai đứa con ở đây mà bị nói vậy thì đúng là mất mặt.
“Cha người thèm chảy nước dãi giống Tiểu Anh thèm ăn ô mai đường vậy sao?” Tiểu Anh cất tiếng hỏi.
Tiểu Anh mỗi lần nhìn thấy ô mai đường đều nuốt nước bọt ừng ực thâm chí còn chảy cả nước dãi. Cái bộ dáng nhìn món ưa thích đến thèm thuồng thì Vũ Thương và Tiểu Anh rất là giống nhau.
Vũ Thương đang không biết trả lời Tiểu Anh thế nào thì nghe thấy Tiểu Anh bịt mũi nói: “Mẹ con không ăn mắm tôm.”
Mùi của mắm tôm khá nồng, nên Tiểu Anh cũng giống như nhiều đứa trẻ và phụ nữ khác không thích mùi vị của nó.
“Mẹ xin lỗi, là ta quên mất, để ta làm cho con bát khác vậy.” Long Huyền nói với Tiểu Anh, tay thì đặt bát về phía Vũ Thương nói: “Còn chàng ăn thêm bát này đi.”
Vũ Long ngồi bên, mồm miệng đầy thức ăn nhìn cảnh gia đình mỉm cười. Bữa cơm gia đình như vậy Vũ Long cũng sắp không được ngồi rồi, cậu nghĩ trong lòng.
“Sao hôm nay cha và Lão Bá không thấy tới nhà ta ăn vậy? Mọi lần có món này thì có thấy hai người vắng mặt bao giờ đâu?” Vũ Thương cất tiếng hỏi.
“Đợi chàng nhớ tới cha thì… hôm này cha và vài vị Võ Hoàng bận bàn việc nên thiếp mang đồ ăn sang đấy cho cha và mọi người rồi, đỡ khiến mọi người phải đi lại bất tiện.”
“Vũ Long ta đã may cho con mấy bộ quần áo mới rồi đấy, tý ăn xong con đi thử nhé, ta cũng đã chuẩn bị một ít món khô cho con, sau này ra ngoài ăn không quen thì con lấy ra ăn tạm vậy.” Long Huyền nói.
“Vâng con cám ơn mẹ, người vất vả rồi.” Vũ Long nói.
Tiểu Anh khó hiểu, không hiểu mọi người đang nói chuyện gì ngơ ngác nhìn mọi người.
Vũ Thương thấy thế liền nói: “Tiểu Anh à, mấy hôm nữa anh con đi ra ngoài sơn cốc tu luyện nên sẽ không ở với chúng ta một thời gian, khi nào tu luyện xong thì anh con sẽ lại trở về.”
Nghe đến đây cô bé Tiểu Anh đã nước mắt ngắn, nước mắt dài khóc lóc nói: “Không, không, em không muốn anh đi đâu. Anh người đừng đi, anh đi rồi ai dẫn Tiểu Anh đi chơi chứ.” Cô bé tóm lấy tay Vũ Long khóc thút thít.
“Tiểu Anh ngoan anh đi ra ngoài sống lúc về sẽ mua thật nhiều các loại ô mai đường cho em. Không phải em vẫn nói là muốn ăn thật nhiều loại ô mai sao, vẫn trách mẹ chỉ biết làm ô mai mận cùng ô mai đào thôi sao?” Vũ Long lên tiếng an ủi.
Tiểu Anh nghe đến sẽ được ăn thật nhiều loại ô mai mới, thì nước mắt đã hết chảy dài, thay vào đó là tiếng nước bọt được nuốt ừng ực.
Long Huyền đang không biết nói chuyện Vũ Long phải ra ngoài sống thế nào với Tiểu Anh, rồi dỗ dành cô bé thế nào, thì thấy Vũ Long chỉ nói đơn giản vậy đã giải quyết được mọi chuyện làm bà thở phào. Không phải lo lắng con bé quậy nháo nhào lên nữa, thấy nhẹ nhõm cả người.
“Anh nhớ đấy không được mải tu luyên rồi quên mua các loại ô mai cho em đâu.”
“Anh nhớ mà quên làm sao được quà cho em chứ.”
Cô bé tủm tỉm ngồi cười mơ mộng.
Thoáng cái thời gian trôi qua ngày mùng 5 tháng 5 đã đến, hầu hết mọi người trong Vũ gia đều tụ tập trước tượng đài lão tổ Vũ Thiên Hải tiến hành kính lễ với người, chờ đợi khi cánh cửa Đắc Nguyệt Lâu được mở ra.
Vũ Thạch, Vũ Quang, Lão Bá chậm dãi hướng về phía mọi người Vũ gia đang tụ tập đi đến. Ba người là người có tu vi cao nhất hiện giờ của Vũ gia, trụ cột không thể thiếu của Vũ gia, là người được tất cả mọi người trong Vũ gia tôn kính. Sự hiện diện của 3 người làm cho bầu không khí trở lên tĩnh lặng trang nghiêm hơn, không còn những tiếng đàm luận xì xào nữa.
“Mọi người năm nay vẫn như thường lệ mọi năm, các nghi lễ vẫn sẽ được cử hành như cũ ngoài ra còn có một số việc mà ta và hội đồng các trưởng lão muốn tuyên bố cho toàn thể mọi người. Còn là chuyện gì thì lát sau ta sẽ nói với mọi người vì thời điểm tiến vào Đền Ngọc Sơn cũng sắp mở ra, mọi người tập chung theo hướng dẫn của Vũ Quang và Lão Bá tiến về phía Cầu Thê Húc thôi.” Tiếng Vũ Thạch vang vọng khắp quảng trường.
Dòng người dưới sự dẫn dắt của Vũ Quang và Lão Bá ngay ngắn tiến về phía cầu Thê Húc một cách chỉnh tề mọi người dừng lại nơi cửa Đắc Nguyệt Lâu cánh cửa đến giờ vẫn chưa có mở ra.