“Sự Phụ ta có việc lên khi dẫn ta đến khu ngoại thành thì người đi kiếm bằng hữu của mình rồi để ta tự tìm đường vào khu nội thành tham gia thi tuyển vào Lôi Chấn học viện.”
Trương Quan cảm thấy hơi bất ngờ khi Vũ Long nói mình tham gia vào Lôi Chấn học viện. Đã có sư phụ rồi thì cần gì tham gia vào học viễn nữa chứ một người đến cả Tuyết Lang Vương cũng có thể cho đệ tử lại không dậy dỗ được đồ đệ mà phải để cho đồ đệ vào học viện học tập tu luyện sao? Chắc chắn trong này có điều gì đó uẩn khúc, với khinh nghiệm lăn lộn ngoài đời của mình trực giác mách bảo Trương Quan, Vũ Long có gì đó đang nói không thật. Vì vậy Trương Quan tiếp tục thăm dò hỏi: “Không biết sư phụ công tử có tu vi gì vậy? Chắc thấp nhất cũng phải là một vị Võ Hoàng rồi? Chỉ có một Võ Hoàng trở lên mới có tư cách là sư phụ của một người như công tử?”
“Cái này ta cũng không được phép nói.” Vũ Long không cần suy nghĩ nhanh chóng trả lời, cậu cũng bắt đầu cảm thấy Trương Quan này có vẻ gì đó không đúng hỏi cậu quá nhiều, nghĩ đên đây Vũ Long cảm thấy Trương Quan dường như đang điều tra lai lịch mình với ý đồ không tốt. Vũ Long nói: “Ta sợ chậm hành trình lên xin phép cáo từ đây.” Vũ Long quay người định rời đi nhưng chưa kịp đi thì đã bị bốn tên thủ hạ đi theo Trương Quan cản lại.
“Đây là ý gì vậy? Không phải chúng ta đã nói dõ rồi sao? Sao còn muốn cản đường ta không cho đi vậy?” Vũ Long tỏ vẻ như không có việc gì hỏi Trương Quan.
“Không có gì chỉ là ta cảm thấy Chấn Long cậu không nên vội vã đi như vậy thôi. Ta cảm thấy hai con Bạch Lang của cậu thật đặc biệt chỉ muốn ngắm nhìn chúng thêm chút thôi mong cậu có thể lán lại chút ít.” Trương Quan biết hai con linh thú của Vũ Long là Tuyết Lang Vương rồi mà lại dùng một cái tên của loài yêu lang khác nói với Vũ Long nhằm thăm dò xem Vũ Long có biết lại lịch và đẳng cấp của yêu thú của chính mình không. Vì Trương Quan nghi ngờ Vũ Long không biết linh thú của mình là thuộc chủng loại cấp bậc gì, nếu biết Vũ Long không thể đơn giản để chúng đi lại ngang nhiên trên phố như vậy được, sư phụ của Vũ Long cũng vậy ông ta không thể nào để đồ đệ của mình dẫn theo hai con linh thú khiến bao người đam mê như vậy đi lại một mình được, trừ phi ông ta muốn đồ đệ của mình mất mạng.
“Bạch Lang hai linh thú của ta là loài Bạch Lang sao, chắc tại bộ lông của chúng có màu trắng, nhưng ta cảm thấy gọi chúng là Tuyết Lang thì hay hơn”. Vũ Long theo bản tính tò mò mà nói. Vốn dĩ cậu cũng thật sự không biết Tiểu Thiên và Tiểu Ngao là thuộc loài yêu lang gì vì trong tộc các sách về linh thú hầu như không có mà cũng không thấy cha hay gia gia nói gì về việc này cậu cũng không có quan tâm đên chủng loại cấp bậc của chúng dù chúng chỉ là loài yêu lang bình thường thì cậu vẫn yêu quý chúng.
Trương Quan nghe câu trả lời của Vũ Long trong ánh mắt của hắn hiện lên chút quỷ dị. Hắn không có quan tâm đến Vũ Long nữa mà quay ra thì thầm gì đó vào tai Thư Kiên.
Thư Kiên nãy giờ mang vẻ mặt ỉu xìu, lúc hắn nhìn thấy Tuyết Lang Vương trong lòng hắn nổi nên một cỗ ý niệm mãnh liệt muốn chiến hữu lấy chúng, vì vậy mà không có để ý thân phận của Vũ Long là gì mà ngang nhiên chặn Tiểu Ngao lại. Lúc Trương Quan nói Vũ Long có lai lịch không đơn giản khó mà chiếm tiện nghi được Thư Kiên đã rất thất vọng nhưng giờ nghe Trương Quan nói, Có khả năng Vũ Long không hề biết hai con yêu Lang của mình là loài Tuyết Lang Vương cao quý cũng như sư phụ của Vũ Long có thể đã gặp chuyện gì đó không may không có thể đi vào khu ngoại thành này nên có thể ra tay mà lừa lấy hai con yêu lang.
Thư Kiên vẻ mặt vui mừng hẳn lên hỏi lại Trương Quan, “Chú Trương người chắc chứ nếu sư phụ của hắn vào thành mà biết chuyện này thì chúng ta khó sống à nếu bị kiện thì ông nội ta cũng không gánh vác được chuyện này.”
“Thiếu gia người không cần lo lắng chỉ cần người khiêu chiến hắn rồi lấy hai con yêu thú của hắn ra đặt cược, không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?” Sư Phụ của tên Chấn Long đó có thể là một Võ Hoàng thì mới có thể dẫn hắn tới được khu ngoại thành này an toàn như vậy vì hai con Tuyết Lang Vương kia quá bắt mắt đi không có khả năng mấy kẻ quanh lăm suốt tháng cướp bóc bên ngoài khu ngoại vi không có ý gì mà không phát hiện được điều này. Sư phụ hắn trong lúc dẫn hắn vào đây chắc bị thương rồi mới để hắn đi lại một mình như vậy. Mà ngày diễn ra thi tuyển vào các học viện ngày mai đã đến có thể thấy vết thương mà sư phụ hắn chịu không hề nhẹ chắc phải dưỡng thương một thời gian dài, vết thương không có kịp hồi phục để hộ tống hắn đi thi tuyển à, chính vì vậy mới để hắn tự đi như vậy. Dù đến lúc hắn thương thế khỏi thì đã sao chúng ta là quyết đấu dành được hai con yêu thú cơ mà nên không phải sợ, ông nội của thiếu gia không chỉ là Võ Hoàng mà còn là thống linh vệ binh ngoại thành tây thì còn gì mà lo lắng nữa chứ. Chúng ta cũng đâu có cướp đoạt, dù sao thế giới này có luật pháp nhưng vẫn là một thế giới vũ lực à. Chỉ cần chúng ta làm việc đúng mực sẽ không sợ bị truy cứu.
Thư Kiên nghe đến đây đã hiểu ý của Trương Quan nhìn về phía Vũ Long nói: “Chấn Long ta muốn thách đấu với ngươi nếu ngươi thua thì phải để lại hai con linh thú của mình lại cho ta.”
Vũ Long thật sự đã hiểu Trương Quan nãy giờ dò hỏi mình là có mục đích gì thì ra hắn đang tìm hiểu xem mình có chỗ dựa không. Vũ Long cũng nhớ ra Vũ Thạch từng nói trong thành không cho phép chém giết cướp đoạt nhưng hai bên mẫu thuẫn có thể khiêu chiến với đối phương trên võ đài. Ở trên võ đài dù có giết chết đối phương thì cũng không có bị tội.
Vũ Long không có hốt hoảng bình tĩnh trả lời: “Ta không có hứng thú đấu với ngươi, ngươi bảo người của mình tránh ra đi ta còn có việc không muốn dây dưa với ngươi.”
“Người không nhận lời thách đấu của ta thì đừng hòng mà đi đâu” Thư Kiên lớn tiếng nói.
“Vậy ta cứ đứng ở đây không đi nữa xem ngươi làm gì được nào? Không phải trong thành không cho tự ý đanh nhau sao xem ngươi làm gì được ta chứ!” Vũ Long kiên quyết nói.
Trương Quan thấy vậy biết Chấn Long không phải kẻ dễ đối phó liền nói: “Chấn Long không phải cậu còn muốn tham gia thi tuyển vào Lôi Chấn học viện sao, người có thẻ đứng đây mấy hôm chứ? Chấn Long cậu định bỏ lỡ cuộc thi à nếu vậy thì phải đợi năm sau mới có cuộc thi tuyển đó mà ta e lúc đó sẽ làm người nhỡ nhiều việc à.”
Vũ Long đang không biết phải làm gì thì thấy một đám mười một người trên thân mặc trọng giáp tay cầm binh khí đi thành hàng ngũ, có một người dẫn đầu đang đi về phía mình. Vũ Long đoán đây là đám hộ vệ thành có nhiệm vụ tuần tra giữ gìn trị an liên nên tiếng gọi: “Mấy vị vệ binh xin giúp ta, ta có chút chuyện làm phiền mấy vị.”