Vũ Long

Chương 25 -

Vũ Long nói: “Không ta không thấy mình có gì tham lam cả, thuận mua vừa bán thôi mà, ta còn cảm thấy mình vẫn có chút thiệt ý chứ.”

“Không tham lam sao? Cậu nhìn mấy vệ binh kia xem có tất cả đều là Võ Tướng đó, mà mỗi người họ có ai sở hữu được 2 kiện Huyền Binh cực phẩm không?” Trương Quan không cam chịu hỏi Vũ Long.

“Cái này thì mắc mớ gì đến việc của ta?” Vũ Long nhàn nhạt trả lời.

“Cậu nhóc này…” Trương Quan cảm thấy tức tối trong lòng.

Thư Kiên thấy vậy lên tiếng: “Chú Trương dù gì người cũng là một Võ Quân không nên chấp nhắt với một Võ Đồ làm gì. Phần thắng cũng thuộc về ta. Người dõ mà, cần gì quan tâm đến cái gì đặt cược lớn hay nhỏ chứ?”

Trương Quan nghe thấy Thư Kiên nói vậy như nhớ ra điều gì đó khóe miệng cười nhếch lên.

Trương Quan đã không còn mang bộ dạng tức tối nữa Thư Kiên nói tiếp: “Chú Trương người nghĩ linh thú ta sở hữu có thể là linh thú rẻ tiền sao? Vì vậy không thể đặt cược thấp được làm vậy không phải làm ta mất mặt sao. Linh thú mà ta sở hữu sao có thể là đám rẻ tiền được chứ? Đặt cược như vậy rất đáng.”

“Vâng thiếu gia người nói rất phải.” Trương Quan nịnh nọt nói.

“Được rồi Chấn Long ta đồng ý với điều kiện của ngươi. Nhưng chờ ta hỏi vay ít linh thạch đã ta không có mang đủ linh thạch.”

“Chú Trương người có 7000 linh thạch chứ? Cho Thư Kiên ta mượn tạm tí về phủ sẽ giả chú. Hôm nay biết là gặp chuyện tốt lành như vậy ta đã mang theo thật nhiều linh thạch rồi.”

“Vâng thiếu chủ người mượn hơn cũng có chứ nói gì đến 7000 linh thạch cỏn con này.” Trương Quan đắc ý đưa linh thạch cho Thư Kiên cười lớn tiếng.

Thư Kiên nói: “Nham tiểu đội trưởng phiền người dẫn bọn ta đến võ đài gần đây nhất được không?”

“Vâng thiếu gia mời người đi theo ta” Nham tiểu đội trưởng nói xong quay người ra lệnh cho đám thuộc hạ đi trước mở đường.

Thư Kiên và Vũ Long đi song song với nhau còn Trương Quan và bốn tên người hầu đi phía cuối nhằm đề phòng Vũ Long chạy trốn.

Đi qua 3 con phố đoàn người xuất hiện trước một quảng trường không lớn lắm giữa quảng trường có một võ đài được xây bằng đá bễ nghễ. Trên Võ đài đang có một cuộc chiến đấu kịch liệt của hai Võ Tướng. Khi ở trong sơn cốc Võ Tướng chỉ có mình Vũ Hoàng nên chưa bao giờ Vũ Long thấy cảnh các Võ Tướng giao tranh với nhau. Hôm nay là lần đầu tiên cậu được chứng kiến vì vậy cậu khá chăm chú quan sát cuộc chiến trên võ đài. Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc chỉ còn lại một người rời võ đài người còn lại nằm trong một vũng máu đã tắt thở, binh khí và nhẫn trữ vật đã bị người ta lấy mất. Võ đài sau đó nhanh được dọn dẹp.

Có vài người đến trước tiếng lên muốn nộp lệ phí để được lên võ đài chiến đấu nhưng lại bị chủ quản võ đài từ chối, yêu cầu họ đứng đợi, nhưng người này tỏ ra khó hiểu một người trong số họ đứng ra hỏi, “Tại sao không nhận lệ phí, không cho chúng tôi lên võ đài?”

Khi đám người Thư Kiên và Vũ Long đi đên khu võ đài thì một tên thủ hạ của Thư Kiên đẫ đến nói chuyện với chủ quản của võ đài rồi. Người chủ quản võ đài biết Thư Kiên là ai, làm sao mà dám đắc tội với Thư Kiên nên đã chen ngang để Thư Kiên có thể nên võ đài luôn sau khi trận chiến trước đó chấm dứt.

Võ đài là nơi được mở để cho các tu sĩ chiến đấu trao đổi với nhau đặc biệt là dùng để giải quyết mâu thuẫn khi mà trong các khu thành thị nghiêm cấm tự do chiến đấu ở nơi công cộng. Tự do chiến đấu trong thành thị sẽ làm tổn hại tài sản cũng như kéo đến các cuộc xung đột trong thành làm tình hình an ninh trở nên bất ổn khó kiểm soát vì vậy các nhà cầm quyền đã chế định ra quy tắc cấm được tự do chiến đấu trong thành thị nhưng lại cho phép đến các võ đài giải quyết. Các Võ đài không những giải quyết được vấn đề an ninh của các tòa thành thị mà còn đem lại nguồn thu linh thạch khổng lồ vì muốn lên võ đài chiến đấu phải nộp linh thạch làm lệ phí. Trong các thành thị có rất nhiều khu vực võ đài được xây dựng, có những khu vực có thể cùng lúc diễn ra nhiều trận chiến bởi ở đó có nhiều sân thi đấu, có khu vực lại chỉ có thể tiến hành từng trận thi đấu một. Khu võ đài mà Vũ Long đến là khu võ đài quy mô nhỏ chỉ có một sân chiến đấu vì vậy nhiều người phải chờ đợi rất lâu mới tới lượt.

Người chủ quản võ đài cũng kiếm được kha khá lợi ích từ võ đài vì vậy hắn đương nhiên không muốn đắc tội với người có khả năng khiến mình mất đi vị trí ở đây được. Chủ quản võ đài liền nói với người đứng ra hỏi. “Nếu ngươi muốn tranh dành lên võ đài thi đấu với cháu của thống lĩnh vệ binh ngoại thành tây Hà Liễu đại nhân thì ta sẽ cho ngươi lên võ đài trước?”

Mấy người đang khó chịu vì không được lên võ đài theo đúng thứ tự nghe thấy vậy liền im bặt không nói lời nào nữa lui về phía sau đứng đợi. Họ biết lúc nào phải nhún nhịn không lên đắc tội với người có quyền, nhất là người cầm quyền sinh sát trong các thành thị. Bọn họ cũng không phải người tốt gì, họ cũng có vài việc mờ ám vi phạm luật tuy không phải nhưng tôi nặng nhưng để đám vệ binh chú ý thì không còn dễ sống. Họ đâu có ngu gì mà tự dước phiền toái vào mình.

Thư Kiên lúc này đã đứng trên võ đài nhìn xuống nói: “Chấn Long người còn đứng đó làm gì không mau lên đây.”

Vũ Long không có bởi vì câu nói của Thư Kiên mà tỏ ra nóng vội, cậu bình tĩnh bước chậm dãi từng bậc thang đi lên võ đài.

Chủ quản võ đài thấy hai người đã lên võ đài liền hỏi. “Xin hỏi Thư Kiên thiếu gia và vị công tử này hai vị lựa chọn chiến đấy theo phương thức gì để ta còn lập báo trạng tránh cho sau này người thân của các vị hiểu nhầm.”

Thư Kiên nói: “Hai chúng ta chiến đấu theo phương thức đánh cược vật cược của ta là một món Huyền Binh cực phẩm và 10000 linh thạch hạ phẩm. Chúng ta đơn đả độc đấu, chỉ chiến đấu phân định thắng thua, không có gây tổn hại đến đối phương.”

“Vật đặt cược của ta là hai linh thú của mình” Vũ Long chỉ về phía Tiểu Thiên và Tiểu Ngao.

“Vậy xin mời hai vị giao ra vật đặt cược cho ta bảo quản, người chiến thắng sẽ nhận chúng từ ta.” Chủ quản võ đài nói.

Bình Luận (0)
Comment