“Thư Kiên mau theo ta về nhà ngày mai là gia nhập học viện rồi không ở nhà lo tu luyện chạy ra ngoài chơi bời xém chút nữa gây họa lớn rồi.” Hà Trung Đức sau một hồi quát tháo tóm lấy Thư kiên lôi sềnh sệch bỏ đi.
Đám vệ binh thì vẫn còn cảm thấy sợ hãi nhìn Hà Trung Đức mang theo đứa con dời đi.
Đám người quan sát cuộc chiến của Vũ Long và Thư Kiên đỏ cả con mắt với những gì mà Vũ Long có nhưng chẳng ai dám đi tìm Vũ Long gây sự. Việc Hà Trung Đức bóng gió nói rằng Vũ Long có một vị sư phụ lợi hại vẫn đi theo bí mật bảo vệ, nhiều người khi nghe vậy đều cho là Hà gia đang ngầm nhắc nhở bọn họ không được động đến Vũ Long. Tuy vậy vẫn có người chạy đi báo cáo tin tức này cho một số người chuyên mua tin tức cho các thế lực với tin tức Tuyết Lang Vương xuất hiện ở thành Gia Định cũng giúp họ kiếm được ít linh thạch.
Vũ Long sau khi rời khỏi khu võ đài thì di chuyển với tốc độ khá nhanh thoáng chốc cậu đã di được hơn 20km lúc này cậu mới bắt đầu giảm tốc độ với khả năng của Vũ Long bây giờ di chuyển trong thành thị với tốc độ nhanh như vậy tỉ lệ va chạm với người khác là rất cao. Hiện giờ cậu vẫn chưa có khả năng cảm ứng được các luồng di chuyển của người khác quanh mình để tránh va chạm với người khác, duy chuyển ở tốc độ vừa phải là điều hợp lý.
Nửa tiếng sau phía xa trong tầm mắt Vũ Long xuất hiện hai bức tượng chiến binh khổng lồ hai tay cầm cự kiếm lớn chống trước mặt. Hai bức tượng cao trên 100m đứng sừng sững, ở giữa hai bức tượng là một cổng vào thành. Trước cổng thành hàng ngàn người đang xếp hàng để vào thành.
Ở giữa khu nội thành và ngoại thành là một vùng đất trống nên đến 1km khoảng đất trống chỉ có những thảm cỏ xanh mướt không có một cậy to nào thi thoảng xuất hiện những tảng đá với nhiều kích cỡ nhô lên tô điểm giữa tấm thảm xanh không lồ đó.
Vũ Long nhanh chóng tiến về phía hàng người xếp hàng.
Khi tiến tới sát cổng thành rất nhiều người đưa con mắt nhìn Vũ Long trong đó phần nhiều người chú ý đến linh thú của cậu.
Từng người vào thành được đám vệ binh trấn giữ cổng thành kiểm tra rồi mới được vào thành thời gian này số lượng người vào thành tương đối nhiều vì vậy vấn đề an ninh của tòa thành được thắt chặt.
Khi Vũ Long tiến đến trước mặt một vị vệ binh để kiểm tra người vệ binh lúc đầu tỏ vẻ kỳ quái nhìn cậu, sau đó hỏi, “Cậu em tên gì? Ở đâu tới? Vào thành làm gì?”
“Vệ binh đại ca ta tên Chấn Long, ở đâu tới thì ta cũng không biết”
Người vệ binh nhìn Chấn Long càng kỳ quái một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, đi một mình không có ai đi cùng mà bên người lại có linh thú huyết thống Vương cấp, làm thế nào mà cậu ta có thể đi đến tận nơi này?
“Được rồi cậu em Chấn Long, cái tên nghe cũng uy phong đó. Cậu sao lại có thể không biết mình từ đâu tới hả?”
“Cái này ta sống cùng sư phụ trong sơn động, xung quanh là rừng núi sư phụ cũng không có nói cho ta biết đó là ở đâu. Từ bé ta đã ở đó chưa có đi ra ngoài lần nào.”
“Thế có phải sư phụ cậu đưa cậu tới đây không?” Người vệ binh hỏi.
“Vâng, sư Phụ chỉ đưa ta tới khu ngoại thành thôi, sau đó người đi có việc nên để ta tự đi vào nội thành.”
Người vệ binh nghe đến đây thì rất bất ngờ liền hỏi: “Vậy làm thế nào mà cậu đến được đây?”
“Thì ta cứ men theo đường lớn mà tiến vào thôi. Vệ binh đại ca có chuyện gì sao?”
“Trên đường đi không có ai gây khó dễ với cậu em sao?”
“Có nhưng được ta giải quyết ổn thòa rồi cái tên Thư Kiên ý thật phiền phức, nên ta mới tới nội thành chậm như vậy.”
“Thư Kiên” người vệ binh nghe thấy cái tên này liền có chút giật mình đây là cổng thành phía tây, người muốn tiến vào thành đều phải đi qua khu ngoại thành tây mà ngoại thành tây là địa bàn của thống lĩnh họ Hà, “Thư Kiên” tên tiểu gia hỏa đó có ai trong đám vệ binh cổng thành nội phía tây mà không biết hắn. Người vệ binh không có hỏi Vũ Long có xích mích gì với Thư Kiên rồi giải quyết thế nào mà vẫy tay gọi tới một vệ binh khác, nói nhỏ gì đó vào tai hắn rồi người này tiến về khu ngoại thành tây mà lao đi.
“Chấn Long không phiền theo ta qua một bên nói chuyện chứ ta cần hỏi cậu thêm vài chuyện rồi mới cho cậu vào nội thành được?”
“Vâng, vệ binh đại ca đây là chức trách của người mà.” Vũ Long không chút khó chịu nào nói.
“Ta tên là Lý Quách một Võ Tôn và là một tiểu đoàn trưởng đảm bảo an ninh ở cửa thành tây này.”
Vũ Long nghe thấy thế khuôn mặt có chút khó coi nói: “Tiền bối thứ lỗi cho vãn bối gọi người là đại ca thật thất kính quá mong người bỏ qua.”
“Không sao chỉ là một cách xưng hô thôi mà, rất nhiều người do không nhìn ra tu vi của ta lại thấy ta trẻ như vầy nên vẫn hay gọi ta là đại ca.” Lý Quách vừa nói vừa chỉ vào khuôn mặt thư sinh trẻ trung của mình.
Vũ Long thấy Lý Quách nói vậy liền gọi một tiếng “Lý Quách đại ca” giọng nói có chút vẻ ngượng ngùng điều này cũng phải thôi người ta là một Võ Tôn tu vi cao hơn 6 cảnh giới gọi một tiếng đại ca thật sự cũng hơi quá phận.
Thấy Vũ Long không có thay đổi cách xưng hô với mình Lý Quách lại cảm thấy rất vừa ý, tuy Lý Quách so về mặt tuổi tác hay tu vi đều hơn xa Vũ Long rất nhiều nhưng Lý Quách là người dễ tính, không câu lệ tiểu tiết với Lý Quách sống một cuộc sống không bị gò bó bởi các lễ giáo mới là cuộc sống thật sự.
“Chấn Long cậu có thể nói cho ta biết sư phụ của đệ tên gì không?” Lý Quách hỏi.
Vũ Long có vẻ áy náy trả lời: “Lý Quách đại ca thứ lỗi ta không thể nói được. Sư phụ không thích người khác biết tên của mình.”