Vũ Long đang tập chung ăn thì có một tiếng nói của một người đi từ trong quán ra: “cậu ăn phở như vậy là chưa đứng cách rồi.”
Vũ Long ngừng ăn nhìn về phía người cất tiếng nói.
Người vừa nói thấy Vũ Long dừng ăn nhìn mình thì nói tiếp: “Sau khi cho các gia vị vào bát phở rồi trộn đều nên thì người ta nếm nước dùng trước khi bắt đầu ăn để thử vị của nước dùng xem đã vừa chưa. Nếm nước dùng trước cũng kích thích cảm giác của vị giác tạo cho cảm giác ăn ngon hơn. Với lại cậu ăn lại cho tương ớt thế kia thì đúng là làm hỏng vị của nước phở rồi phải ăn ớt tươi chứ.” Lão nhân này lắc đầu đánh giá.
Cám ơn tiến bối chỉ cho cháu cách thưởng thức món ăn này, lần sau trước khi ăn cháu sẽ thử nếm nước dùng trước khi ăn. Nhưng còn về việc cho tương ớt làm mất đi mùi vị và độ ngon của phở thì cháu cũng không có chắc. Cháu không thích vị của ớt tươi nên thường hay ăn tương ớt. Cháu cũng đã nghe người của quán nói về việc ăn phở với tương ớt sẽ làm nước dùng bị đục mất đi vị đặc trưng của nước phở tuy vậy cháu thấy nếu không cho quá nhiều tương ớt chỉ cho một chút ít để nước phở có vị cay thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến mùi vị của nước phở lắm. Khi cho tương ớt vào cháu vẫn cảm nhận được trong nước phở ngoài mùi vị của xương hầm còn có vị của thảo quả và quế, trong nước phở có còn gia vị gì nữa không thì cháu mới ăn nên cũng chưa có cảm nhận được nhiều. Lần sau cháu sẽ thử ăn phở với ớt tươi xem vị phở có bị mất đi mùi vị gì không.
Lão nhân nghe thấy vậy thì tỏ ra bất ngờ một người mới ăn phở lần đầu tiên cũng như không có biết cách thật sự nấu nước phở như nào mà có thể nhận ra được một số gia vị nấu nước phở chỉ bằng vào việc ăn thì đúng là vị giác của người này rất tốt. Lão nhân nhìn Vũ Long bằng ánh mắt khác hẳn khi nãy.
Lão nhân nói: “Tuy ta luôn muốn khách vào quán ăn dùng những lát ớt tươi do ta thái để ăn nhưng mọi người lại thường dùng tương ớt, là chủ quán ta có thể không cho tương ớt xuất hiện trong quán của mình nhưng nếu làm vậy nhiều thực khách lại cảm thấy không ngon miệng khi ăn ta sẽ mất đi một lượng khách lớn, thôi thì đành vừa kiếm lợi nhuận vừa phục vụ những thực khách biết thưởng thức món ăn của ta, những người mà sẽ ăn phở cùng các lát ớt tươi do ta chuẩn bị. Thôi cậu ăn đi kẻo nguội phở ăn phải sao đủ nhanh để thấy cái nóng và vị ngon hòa lẫn vào với nhau.”
Vũ Long nghe những lời nói đó của lão nhân cậu cảm thấy có chút gì đó khó diễn tả trong lòng mình nhưng cậu không biết đó đích xác là gì.
Thoát ra khỏi những suy nghĩ Vũ Long tiếp tục thưởng thức bát phở của mình. Vũ Long có cảm giác sáng khoái khi ăn phở, lần đầu tiên trong đời cậu có giác sảng khoái đến vậy khi ăn một món ăn.
Lão nhân đứng ở một góc nhìn Vũ Long ở Vũ Long có cái cảm giác gì đó thân quen làm cho ông không khỏi muốn nhìn Vũ Long nhiều một chút.
Vũ Long sau khi ăn xong thanh toán linh thạch, liền rời quán tản bộ trên những con phố trong thành. Cậu bắt đầu cảm thấy tò mò với cuộc sống nhộn nhịp nơi đây, cái bầu không khí ở đây khác xa với nơi mà gia tộc cậu ở. Không còn cảm giác rè rặt như lúc đầu mới bước vào thế giới bên ngoài, cậu giờ đã bắt đầu chủ động tiếp xúc với những điều mới lạ xung quanh mình, chủ động hỏi thăm người đi đường về bắt cứ điều gì mà cậu cảm thấy lạ lẫm. Nhiều người khi thấy Vũ Long hỏi mình những điều mà đến đứa trẻ cũng biết đều có ánh mắt nhìn cậu với vẻ rất kì quái, đa phần họ sau khi quan sát cậu đều nhận định Vũ Long là một đứa trẻ sống ở một nơi biệt lập với thế giới bên ngoài đây là lần đầu tiên được đi ra ngoài. Họ không còn cảm thấy kì quái với những câu hỏi của cậu nhưng họ lại cảm thấy tò mò với thân phận của cậu. Mỗi khi những người đó bắt đầu ẩn ý hỏi đên thận phận của Vũ Long cậu đều khéo léo không trả lời rồi cáo từ đi tiếp.
Vũ Long tiếp tục tản bộ trên một con phố lớn, khi mới từ con phố nhỏ rẽ vào Vũ Long nhìn thấy một tấm biển ghi phố Hàng Ngang. Đi dọc trên con phố cậu để ý thấy các cửa hàng ở quanh đây đều buôn bán một dạng hàng hóa khá giống nhau đó là quần áo xiêm y với đủ kiểu dáng và làm từ nhiều chất liệu. Trên tấm bảng hiệu của các cửa hàng còn có một số thông tin kèm theo như: Cung cấp các loại quần áo có tính chịu lửa hay chuyên áo choàng có tác dụng ẩn mình… Sau khi quan sát một hồi Vũ Long liền hiểu ra thì ra đây là một con phố chuyên cung cấp các loại quần áo trang phục có tính phụ trợ cho tu sĩ với rất nhiều đặc tính công dụng.
Sau một hồi ngắm nghía các cửa hàng trên con phố dài có cảm tưởng như bất tận Vũ Long bị thu hút bởi một dòng chữ trên biển của một cửa hàng nhỏ nằm nép mình bên một gian hàng khá đồ sộ. Nội dung trên tấm biển thông tin là nhận làm trang phục có tác dụng phòng thủ làm giảm uy lực tác động của đòn tấn công lên cơ thể thông tin này thì cũng không có gì đặc biệt so với các cửa hàng chế tạo trang phục hay bán trang phục có sẵn có công năng như vậy nhưng điều làm Vũ Long hứng thú, đó là điều kiện ở nội dung tiếp theo, người đặt hàng sau khi gặp chủ cửa hàng nếu chủ cửa hàng cảm thấy không có duyên sẽ không nhận đơn hàng và người không được nhận đơn hàng phải trả 1000 linh thạch hạ phẩm cho cửa hàng 1000 linh thạch này là lệ phí bước vào cửa hàng, còn người được nhận đơn hàng thì không phải trả khoản phí này.
Vũ Long đứng trước cửa hàng đang phân vân suy nghĩ liền nghe thấy một nhóm tu sĩ gần đó to nhỏ nói chuyện. Nội dung câu chuyện của họ rất chùng hợp lại đề cập đến cửa hàng mà Vũ Long đang có chút tò mò. Một thanh niên tầm 18 tuổi trong đám tu sĩ đang tỏ ra mỉa mai binh luận về nội dung của cửa hàng về việc không được nhận đơn hàng mà vẫn phải trả 1000 linh thạch hạ phẩm trong khi người được nhận đơn hàng lại không phải trả khoản lệ phí vào cửa này. Vị tu sĩ đó cảm thấy nghi hoặc đưa ra câu hỏi với đám bạn đồng hành: “Nếu chủ quán đó cứ gặp 10 người mà chỉ nhận đơn hàng của 1 người trong số họ không phải có 9 người phải ra về tay không trong khi ông chủ cửa hàng lại nhận được 9000 linh thạch hạ phẩm. Buôn bán như vậy thì quá là lời rồi còn gì? Không cần phải bỏ ra nhiều công sức mà có được một đống linh thạch rồi sao?”
Một nữ tu sĩ dung mạo xinh xắn đồng tình nói: “Đúng đấy như vậy thì khác gì lừa đảo đâu?”
Một nam tu sĩ khác lên tiếng phản bác: “Những người có tính cách cổ quái lại rất có tài, sản phẩm của họ làm ra chắc chắn có chỗ hơn người. Có được món đồ đặc biệt mà ít người có không phải rất đáng tiền sao? 1000 linh thạch không nhiều cũng không ít, chấp nhận rủi ro thử vận may một chút biết đâu chúng ta lại kiếm được đồ tốt.”