Vũ Long

Chương 57 -

Buổi tiến hành tuyển chọn đệ tử của Lôi Chấn học viện vẫn đang diễn ra số thí sinh còn lại xếp hàng đợi kiểm tra cũng đã vơi đi một nửa. Đám người Vũ Long sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ trên quảng trường thì ngồi xuống.

Duy Tùng lúc này nhanh nhảu cất tiếng đầu tiên: “Quyết thắng ngươi không phải định đi theo Chấn Long làm nô bộc thật đấy chứ sao vẫn còn đi theo vậy?”

Vũ Thắng nhìn Vũ Long đang ngồi vận công trị thương không biết lên nói gì, đành im lặng.

Vũ Long vốn cũng không hẳn là trị thương cậu chỉ đang kiểm tra thương thế của minh xem có gì nghiêm trọng cần phải điều trị đặc biệt hay không. Nghe thấy Duy Tùng nói vậy liền mở mắt nói: “Đới Quyết Thắng huynh không phải đã nói với người rồi sao huynh có thể tùy ý đi, ta không có coi huynh là vật ta thắng cược được.”

Vũ Thắng quả quyết nói: “Ta, ta là một tu sĩ tự do cũng không có chỗ nào để đi. Nếu gặp lại đám người kia chắc ta không sống được. Dù sao Chấn Long cậu cũng đã cứu ta một mạng vậy cậu thu nhận ta, cho ta đi cùng cậu có được không? Đi với cậu may ra ta mới có tương lai.”

Vũ Long nói: “Quyết Thắng huynh ta cũng chỉ có một thân một mình nếu có thêm huynh đi cùng làm bạn ta cũng rất muốn. Nhưng nếu ta chúng tuyển làm học viên của Lôi Chấn học viện không biết họ có cho huynh đi cùng ta không? Việc này để mai khi ta kiểm tra xong vòng thi thứ 3 sẽ rò hỏi lúc đó chúng ta lại tính tiếp vậy.

Duy Giả nói: “Chấn Long nếu vì việc này ta có thể giải đáp cho cháu. Các học viên của Lôi Chấn học viện được phép mang theo người hầu, nô bộc của mình nhưng cũng có quy định và giới hạn của nó. Tuy vậy chỉ đem theo một Võ Đồ tầng 9 thì là không khó khăn gì chỉ cần cháu hướng học viện đăng ký là được, họ sẽ phê chuẩn thôi.”

Vũ Thắng hớn hở hỏi: “Vậy thì tốt quá rồi. Chấn Long cậu xem như vậy có thể thu ta theo rồi chứ?”

Vũ Long ra vẻ chút đắn đo rồi nói: “Vậy huynh tạm thời đi theo ta. Lúc nào huynh muốn rời đi thì nói với ta một tiếng là được.”

Vũ Thắng vui mừng nói: “Cám ơn cậu Chấn Long!”

Duy Giả nói: “Chấn Long cháu nghỉ ngơi đi ta dẫn Duy Tùng đi mua một ít đan dược cùng vật phẩm. Cháu cũng nên cẩn thận, Ngô Kiếm Thanh một người có thể nhẫn nhịn chịu sỉ nhục khi thua, dù trước đó hắn rất kiêu ngạo vậy thì hắn không phải là một người đơn giản.” Duy Giả nói xong liền dẫn theo Duy Tùng rời đi.

Duy Tùng liền đi theo Duy Giả nhưng vẫn không quên hướng Vũ Long nói một câu: “Khi về ta sẽ mua cho cậu ít đồ ăn tên quái thú đội nốt người.”

Khi bóng dáng hai cha con Duy Tùng đi xa Vũ Long liền hướng Vũ Thắng hỏi sự tình xảy ra, làm sao Vũ Thắng lại rơi vào tay Ngô Kiếm Thanh.

Vũ Thắng rất cẩn thận tiến vào nội thành khá thu mình không để người khác chú ý. Tuy nhiên khi tiến được vào nội thành rồi, Vũ Thắng lại không chút cố kỵ thi thoảng lại mang mấy binh khí cực phẩm ra vừa đi đường vừa xem. Điều này khiến cậu trở thành mục tiêu của đám người Ngô Kiếm Thánh.

Đám người Ngô Kiếm Thanh giả vờ va chạm với Vũ Thắng rồi vu cho Vũ Thắng là làm hỏng đồ vật của bọn chúng. Chúng bắt Vũ Thắng phải bồi thường, hoặc nhận lời khiêu chiến cừng Ngô Kiếm Thanh đấu một trận trên võ đài thì sẽ bỏ qua chuyện này.

Vũ Thắng cho rằng mình không có làm hỏng đồ vật của Ngô Kiếm Thanh vì vậy cậu không muốn đền, do đó cậu đã chọn lựa cùng Ngô Kiếm Thanh đánh một trận với suy nghĩ đơn giản chỉ là đấu một trận võ mà thôi. Đấu sau trận võ mọi chuyện sẽ được giải quyết và cậu có thể thoát khỏi sự dây dưa của mấy người Ngô Kiếm Thanh.

Vũ Thắng nhận lời khiêu chiến thì cũng là lúc cậu rơi vào bẫy của bọn người Ngô Kiếm Thanh. Vũ Thắng sau đó bị bọn chúng xảo trá ký vào khế ước và thua trong cuộc đấu, cậu trở thành nô bộc bị chúng hành hạ đối sử như một con súc vật. Đám binh lính hộ vệ trong thành thấy sự việc ồn ào cùng từng hỏi qua nhưng khi hộ vệ của Ngô Kiếm Thanh đưa ra khế ước khiêu chiến thì binh lính liền bỏ đi không có quản nữa, việc như vậy là đúng luật chỉ trách Vũ Thắng quá bất cẩn mà thôi.

Sau khi kể đại khái sự tình cho Vũ Long, Vũ Thắng có chút hối hận nói: “Là ta không tốt làm hỏng việc không còn gia nhập được vào học viện nào nữa. Giờ chỉ còn biết trông cậy vào đệ thôi Vũ Long.”

Vũ Long thấy Vũ Thắng buồn rầu thì khích lệ nói: “Chỉ cần huynh chăm chỉ tu luyện đạt được thành tựu không phải là mọi chuyện lại tốt đẹp sao? Ra nhập học viện hay không cũng không quan trọng nữa. Công pháp trong gia tộc huynh cũng có, không lo sợ không có công pháp tu luyện nên không cần lo lắng quá. Huynh giờ đi theo đệ sau này hai chúng ta cùng nhau lăn lộn. Có khi chuyện này lại là chuyện tốt.”

Vũ Thắng nói: “Vũ Long không cần an ủi ta, ta biết mình làm sai gì mà. Từ giờ ta sẽ cần thận hơn không thể tiếp tục phạm sai lầm làm liên luy đến đệ được, nếu cha mẹ biết sẽ không nhìn mặt ta mất. Vũ Long một lần nữa ta cám ơn đệ.”

Vũ Long nói: “Đệ biết rồi, huynh an tâm chữa thương đi, đệ cũng phải trị thương cho bản thân mình. Ngày mai đệ còn một bài kiểm tra tuyển chọn nữa, nên cần thể trạng tốt nhất, đệ tập trung chữa thương đây.” Vũ Long nhắm nghiền mắt không nói thêm gì nữa lại kiểm tra thương thế trong cơ thể mình.

Vũ Long sau đó hầu hết rành thời gian chữa thương và tu luyện chỉ có lúc hai cha con Duy Tùng trở về thì nói qua loa với họ vài câu cùng ăn một ít đồ ăn mà thôi.

Ngày thi thứ 2, bài kiểm tra cuối cùng cũng đến. Vũ Long cùng Duy Tùng thức dậy từ sớm mang theo thẻ bài được Lôi Chấn học viện phát hôm trước cùng nhau đi vào đấu trường “Các Chiến Binh”.

Các thí sinh vượt qua ngày thi đầu tiên hôm nay không cần phải xếp hàng chờ đợi như hôm trước mà họ đi đến cổng vào đấu trường xuất ra thẻ bài cho các giám sát của Lôi Chấn học viện kiểm tra rồi đi thẳng vào trong sân thi đấu của đấu trường.

Đám thí sinh sau đó được tập trung trên sân, chờ đợi sắp xếp đến lượt thi đấu kiểm tra vòng thứ 3 của cuộc tuyển chọn học viên.

Trong căn phòng kính ba vị trưởng lão Lôi Chấn học viện là Lưu trưởng lão, Trần trưởng lão và Lê trưởng lão đang bàn luận về Vũ Long.

Bình Luận (0)
Comment