Vũ Long

Chương 62 -

“Đúng vậy, học viện cũng không thể vì chút kẻ không biết sống chết mà bỏ đi một nhân tài như vậy được. Cứ làm như những gì chúng ta đã bàn thôi.”

“Vũ Long chúc mừng cậu đã được nhận vào học viện.”

“Cám ơn các vị trưởng lão.”

“Với năng lực của mình đó là điều cậu đáng được nhận, không cần cám ơn bọn ta.”

“Các vị trưởng lão ta có một chuyện muốn hỏi, các vị cũng biết lý do ta tranh chấp với Ngô Kiếm Thanh đi giờ có một người là Đới Quyết Thắng đi theo ta, không biết ta có thể mang theo cậu ta không?”

“Chuyện này sao? Ta nghĩ thế nào cậu cũng sẽ hỏi việc này. Học viện cho phép đệ tử của mình mang theo người hầu hoặc nô bộc miễn sao không quá nhiều, cùng cảnh giới không quá cao là được. Vì vậy cậu cứ để cậu ta đi theo đi. Còn một số nội quy, quy định của học viện sau này đến học viện sẽ có người nói cho cậu biết.”

“Trí Đặng cậu an bài cho Vũ Long đi.”

“Chấn Long đây là thẻ bài của cậu, cầm lấy đi, với thẻ bài này cậu có thể ra vào đấu trường, nó biểu thị cho việc cậu đã thi đỗ. Trong đấu trường có chỗ nghỉ ngơi cậu có thể nghỉ ở đó, còn nếu cậu có dự định gì đó thì làm cho nhanh lên. Sáng mai là chúng ta sẽ rời thành Gia Định, tốt nhất là đêm nay cậu nên quay lại đấu trường nghỉ ngơi. Không nên có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.”

“Ta còn có việc! Cậu tự mình tìm được đường đi lại trong đấu trường chứ?” Trí Đặng nói với Vũ Long.

Vũ Long nói: “Vâng, không làm phiền giám sát nữa ta có thể tự đi được.”

Vũ Long sau đó tìm được đường ra khỏi đấu trường, vừa mới đi ra sân quảng trường Vũ Long đã bị Duy Tùng chạy đến túm lấy mồm năm miệng mười hỏi.

“Chấn Long họ gặp riêng cậu làm gì thế? Thế cậu có được nhận vào học viện không? Họ có giải thích tại sao lại cho cậu thi đấu như vậy không?”

“Tất nhiên là được nhận vào rồi.”

Vũ Thắng lúc này cũng đã đi tới nghe thấy Vũ Long nói cậu đã được nhận vào học viện thì thở phào nhẹ nhõm.

“Nói cho ta nghe đi rốt cuộc học viện làm vậy là sao?” Duy Tùng lại sốt ruột hỏi.

Vũ Long nói: “Học viện làm vậỵ chỉ là muốn xem năng lực tận cùng của ta đến đâu mà thôi, chứ không phải học viện muốn là khó dễ gì.”

Duy Giả từ đầu vẫn không lên tiếng gì nói: “Thì ra vậy.”

Tiểu Ngao, Tiểu Thiên được giao cho Vũ Thắng trông nom lúc Vũ Long đi thi, lúc này chạy tới bên Vũ Long cọ tới cọ lui vào người cậu như thể chào đón Vũ Long chiến thắng trở về.

Sau đó Vũ Long, Vũ Thắng và Duy Tùng ăn một bữa cơm cuối cùng với Duy Giả cha của Duy Tùng trước khi chia tay để ông trở về nhà.

Trước khi trở về Duy Giả còn nhờ Vũ Long quan tâm, chiếu cố đến Duy Tùng. Trong mắt Duy Giả tuy Vũ Long nhỏ tuổi hơn nhưng lại chín chắn hơn cậu con trai của mình rất nhiều.

Duy Giả cũng nhìn thấy được Vũ Long là một người có tố chất và tiềm lực cực lớn. Ông đoán rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra ngăn cản bước tiến của Vũ Long trên con đường tu luyện thì cậu bé này sẽ tiến rất xa. Duy Tùng kết bạn với một người như vậy sẽ là một trợ giúp không nhỏ để cậu có những bước tiến dài trong cuộc đời.

Duy Tùng, Vũ Long, Vũ Thắng sau khi chia tay với Duy Giả thì cả ba người tiến vào đấu trường nghỉ ngơi, đợi chờ sáng mai khởi hành tiến đến học viện.

Cuối cuộc tuyển chọn Lôi Chấn học viện ở thành Gia Định tuyển chọn được 53 thí sinh đủ tư cách trở thành học viên.

Năm nay là một năm đầy hứa hẹn với Lôi Chấn học viện khi chất lượng thí sinh tuyển chọn được ở thành Gia Định khá cao.

Ba vị trưởng lão rất là vui vẻ. Chỉ riêng việc tuyển chọn được Vũ Long và Duy Tùng đã là một thành công lớn của cuộc thi tuyển này rồi. Chưa kể đến việc tuyển chọn được hơn 50 học viện ưu tú khác.

Trong phòng của Vũ Long, ngoài Duy Tùng cùng Vũ Thắng còn có 6 người nữa đó là những thí sinh đã vượt qua được cuộc tuyển chọn và chính thức trở thành học viên của Lôi Chấn học viện. Tám người được phân vào một phòng ở bên trong đấu trường để nghỉ ngơi. Tuy nhiên số người trong mỗi phòng hầu hết đều nhiều hơn 8 vì có người mang theo người hầu, nô bộc hay cận vệ của mình mà trong phòng của Vũ Long chỉ có mình cậu là mang theo Vũ Thắng. Có thể thấy gia cảnh của những thí sinh này cũng không cao. Tuy vậy cũng có vài tiểu thư, công tử lại thích sống độc lập hay muốn giấu đi thân phận của mình. Căn phòng khá là rộng rãi có đủ chỗ cho mười mấy người lên dù có thêm Vũ Thắng thì cũng không hề chật chội.

Hai anh em nhà sói thì được học viện bố trí ở khu giam giữ yêu thú trong đấu trường.

Trong phòng có hai người làm cho Vũ Long có nhiều ấn tượng nhất.

Người đầu tiên là một thanh niên 13 tuổi có nét mặt mang chút già rặn so với tuổi nhưng khá hòa đồng, mọi người trong phòng đều có thiện cảm với cậu ta. Cậu thiếu niên này đeo sau lưng một cậy đao lớn được đựng trong một bao da có phần cũ nát vỏ da đã rách khá nhiều, đôi chỗ có thể nhìn thấy phần thân của cây đao qua nhũng chỗ rách đó. Cậu thiếu niên này tên là Mạc Kiên đến từ một trấn nhỏ cách thành Gia Định không xa.

Người thứ hai là một cậu nhóc khá là gầy gò, tên cậu là Khúc Văn Nam đến từ một gia tộc nhỏ ở ngoại thành Gia Định. Vũ Long khá ấn tượng với trận đấu của cậu nhóc mới 9 tuổi này, tuy chỉ là Võ Đồ tầng 6 nhưng phong cách chiến đấu của cậu ta lại không mang dáng vẻ của một cậu nhóc chút nào. Cái dáng vẻ đó làm Vũ Long cảm thấy có sự khôn khéo toan tính trong từng hành động.

Bốn người còn lại là Mai Đình Bộ 14 tuổi Võ Đồ tầng 8, Lê Đạt 15 tuổi Võ Đồ tầng 9, Trần Quốc Khánh 15 tuổi Võ Đồ tầng 9 và Phan Trọng Khôi 13 tuổi Võ Đồ tầng 8.

Bình Luận (0)
Comment